Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1346: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (606)




Bàn tay giơ lên để chào hỏi của ông chủ kia cứng ngắc giữa không trung: “...”

Chuyện gì thế này? Tổng Giám đốc Phong và Tổng Giám đốc Lệ? Ấy ấy... Là thật à?

Nửa đêm nửa hôm, hai người kéo tay kéo chân đi ra ngoài, hơn nữa Phong Lăng còn kéo tay Lệ Nam Hành?

Vào lúc nửa đêm canh ba như này?

Thế nhưng bản thân Phong Lăng – người trước nay không thích thân mật với anh trước mặt người khác – dường như không hề cảm nhận được ánh mắt khác thường của người xung quanh, cứ kéo anh tiếp tục chạy về phía trước. Lệ Nam Hành cảm thấy cường độ huấn luyện năm ấy của cô ghê thật, đã mệt mỏi cả ngày rồi mà đến lúc này vẫn có thể chạy nhanh như thỏ, anh vừa bị lôi đi vừa hỏi: “Rốt cuộc em muốn đi đâu? Đi thêm một lúc nữa sẽ ra khỏi khu nghỉ dưỡng đấy, em muốn ra ngoài phải về bãi đỗ xe chứ, anh lấy xe đưa em đi. Em định làm gì đây?”

Phong Lăng không đáp lời mà cứ kéo anh đi tiếp.

Đến tận khi hai người tới gần một khu vui chơi trẻ em nằm trong khu nghỉ dưỡng cô mới chịu buông tay ra, sau đó vô cùng vui vẻ đi thẳng vào trong, chạy tới bên trên cầu trượt, bắt chước như khi nhóc Mạc Mạc chơi cầu trượt ở khách sạn mà trượt thẳng xuống dưới, sau đó phấn khích như một đứa trẻ tươi cười quay đầu nhìn anh: “Chúng ta chơi cái này đi!”

Lệ Nam Hành: “...”

Nửa đêm chạy ra ngoài, chỉ vì chơi cầu trượt ở khu vui chơi cho trẻ em?

Phong Lăng nhìn anh với vẻ mặt đầy mong chờ: “Anh có muốn chơi không?”

Lệ Nam Hành: “… Anh đứng bên cạnh xem em chơi thôi được không?”

Nhưng Phong Lăng đã bước tới, kéo cánh tay không bị thương của anh về hướng đó: “Không được, anh phải chơi chung với em cơ!”

Lệ Nam Hành bày tỏ anh không thể nào chấp nhận được, nhưng khi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn đang kéo mình rất tha thiết, anh đột nhiên nhớ ra rằng trong suốt thời thơ ấu chắc hẳn cô chưa từng được chơi những thứ này. Cô chưa từng tiếp xúc hay nhìn thấy bất cứ thứ gì mà một đứa trẻ con thích chơi, có lẽ dáng vẻ vui sướng khi chơi đùa của Mạc

Mạc đã chạm tới trái tim cô, khiến cô đột nhiên có một thứ chấp niệm với tuổi thơ không được êm ả của mình. Có điều chấp niệm này không quá sâu sắc, có lẽ chỉ là một ý nghĩ nhất thời, nếu không vì uống say, nếu không vì anh đòi đổi trò chơi, thì có lẽ cả đời này cô sẽ không thể như bây giờ, dũng cảm lôi kéo anh chạy đến nơi này.

Một tay Phong Lăng kéo tay anh, một tay vịn vào giá đỡ đầy màu sắc: “Trèo từ đây lên nè, trèo tới nơi cao nhất, sau đó trượt xuống từ cầu trượt bên cạnh, anh chơi cùng em đi!”

Giọng Lệ Nam Hành khàn cả đi: “Anh tới bên cầu trượt đỡ em, em tự chơi nhé?”

“Không được.”

“Anh nhất định phải lên cùng em à?”

“Vâng!”

“Ờm... được rồi.”

Xem ra nếu anh không chơi cùng cô một lần cho thỏa, thì cả đời này cô vẫn sẽ thấy nuối tiếc.

Lệ Nam Hành nhìn cô đã leo lên trên rồi, bản thân anh cũng lắc lắc cánh tay không bị thương, sau đó dùng một tay nắm lấy thanh vịn bên trên, leo lên từng tầng một, tuy rằng đây là đồ chơi của trẻ con, nhưng may mà không gian không quá nhỏ, cũng đủ để chứa hai người trưởng thành, có thể chịu được sức nặng của người lớn, rất an toàn.

Sau khi trèo lên, vì Lệ Nam Hành chỉ có thể trèo bằng một tay, chắc chắn sẽ khó hơn trèo bằng hai tay, có thể lên được trên hoàn toàn nhờ vào khả năng giữ thăng bằng của nửa thân dưới, nên đã đủ mệt rồi; thế mà chưa kịp thở ra hơi, anh đã bị cô gái nhỏ phấn khích kia kéo tới chỗ cầu trượt, sau đó trượt xuống dưới ngay trước mặt anh.

Lệ Nam Hành: “...”

Anh đây vừa mới trèo lên xong!

Lúc này Phong Lăng không buồn để tâm tới anh, một mình cô chơi xích đu ở bên cạnh, rồi tới chỗ ngựa gỗ ngồi thêm lúc nữa, sau đó cứ lượn quanh các món đồ chơi khác thêm hồi lâu.

Sau cùng cô quay về bên phía cầu trượt, rồi trèo lên trên, cúi đầu thấy Lệ Nam Hành vẫn ngồi ở bên trên không hề nhúc nhích, dáng điệu thong dong như phụ huynh ngồi quan sát con trẻ chơi đùa: “Anh thật sự không muốn chơi à?”

“Chơi gì cơ?”

“Bập bênh bên kia kìa, một mình em không chơi được.”

Lệ Nam Hành nhìn về phía bên đó, rồi nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, anh giơ tay lên xoa đầu cô: “Được, anh chơi cùng em, chơi một lần phải cho anh thơm một cái nhé.”

“Được.”

Cô trả lời rất hào sảng.

Lệ Nam Hành cười tươi vì đã đạt được mưu kế, anh nhéo cằm cô rồi hôn mạnh một cái lên môi đối phương, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đang mơ hồ đối diện kia: “Đây là phần thưởng cho anh khi trèo lên cùng em, tiếp theo, cứ một ván là hôn một cái, em phải nhớ đấy nhé.”

“...Ờm.” Cô đứng ở đó, dường như cũng đang tính toán gì đấy, sau đó cô lại cảm thấy có lẽ như thế cũng rất hời nên đồng ý luôn.

Bấy giờ, Lệ Nam Hành mới trượt xuống, anh cũng rất hứng khởi.

Hai người chơi bập bênh, chơi xe scooter, chơi ống chui, xếp cát, thêm đủ thứ trò nữa. Sau cùng, Phong Lăng vui vẻ ngồi vào lòng Lệ Nam Hành để trượt cầu trượt. Khi tiếp đất, Lệ Nam Hành sợ cô ngã nên ôm cô thật chặt. Cô gái nhỏ ở trong lòng anh phấn khích hét ầm lên, còn không ngừng vẫy vẫy tay. Hai người còn chơi thú nhún lò xo, với thân hình của mình, chắc chắn Lệ Nam Hành không thể ngồi được, còn Phong Lăng cậy mình gầy nên ngồi vào luôn, nhét hai đồng xu là có thể cưỡi một lúc. Cô cứ đòi Lệ Nam Hành giúp cô nhét thêm đồng xu vào hết lần này đến lần khác, còn cô cưỡi thú nhún hết lần này đến lần khác.

Sau cùng, khi ra khỏi khu vui chơi trẻ em hai người đều lấm lem mặt mũi. Phong Lăng bất chấp mồ hôi trên người và bụi bẩn từ các thiết bị ở khu vui chơi, cô chỉ vào chiếc máy bán kem tự động ở bên kia: “Em muốn ăn kem.”

“Được.” Lệ Nam Hành nhanh chóng đồng ý, anh bước tới nhét tiền vào mua kem, chọn vị việt quất.

Sau khi kem được làm xong, Phong Lăng vui vẻ nhận lấy, mới ăn hai muỗng đã nhăn mặt, ấn trả ly kem vào tay anh: “Không ngon.”

Thông thường kem được làm bằng máy không thể ngon như kem làm theo phương pháp thủ công được, dù gì cũng chỉ là sữa và đường được làm lạnh hết lần này đến lần khác; nhưng đối với một người chẳng thích thú gì với đồ ngọt như Lệ Nam Hành, thì cảm giác về mùi vị cũng không có gì khác biệt. Anh dùng chiếc muỗng ban nãy của cô múc một miếng: “Cũng tạm, không quá khó ăn.”

“Không ăn nữa đâu, anh ăn đi.” Phong Lăng nói.

Lệ Nam Hành cũng không ép, anh giúp cô ăn vài miếng rồi múc phần mứt việt quất ở bên trong đưa tới bên miệng cô. Phong Lăng liếc mắt nhìn, thế rồi cũng giữ thể diện cho anh mà ăn hết phần mứt việt quất.

Cuối cùng, khi vứt cốc kem đi, cô còn nghịch ngợm giật lấy chiếc cốc, bóp méo nó thành hình nón rồi ném về phía thùng rác. Kết quả, do sức gió và nguyên liệu giấy của chiếc cốc mà nó bị thổi lệch hướng, rơi xuống bãi cỏ bên cạnh.

Lệ Nam Hành bật cười, bước tới phía trước, nhặt chiếc cốc lên bỏ vào thùng rác rồi quay đầu nói với cô: “Không được vứt rác bừa bãi.”