Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1383: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (643)




Nhưng sau khi cầm lấy cốc nước rồi anh lại không hề uống. Không nhúc nhích thêm chút nào. Anh chỉ cầm lấy ly nước, ngồi yên một chỗ, không “nhìn” cô nữa, chậm rãi lên tiếng: “Ôm theo ý nghĩ một đi không trở về để tới Israel?”

Quả nhiên vẫn là bị nghe thấy rồi.

Phong Lăng không trả lời, đẩy bàn tay đang cầm cốc nước của anh: “Uống đi.”

Anh không động đậy, chỉ ôm cốc nước, nói: “Nếu như ở lại Israel nhiều ngày nhưng vẫn không tìm được anh, em tính làm gì?”

Phong Lăng hơi im lặng một lúc: “Nhưng em đã tìm được anh rồi.”

“Nếu như không tìm thấy?” Nghe ra thì giọng điệu của Lệ Nam Hành có vẻ rất bình thường, có lẽ do cơ thể còn đang ốm yếu, không có cách nào nhấn mạnh được, nhưng cho dù chỉ là một câu nói rất nhẹ nhàng thì trong hoàn cảnh yên tĩnh của phòng bệnh, nó cũng vang vọng, khiến người nghe không thể xem thường: “Nào, chúng ta thử đưa ra một giả thiết, nếu như cả một khoảng thời gian dài vẫn không tìm được, em tính làm gì?”

“...”

“Không quay về Mỹ? Cứ tiếp tục tìm? Rõ ràng biết chỗ đó loạn lạc cỡ nào, đâu đâu cũng chiến tranh, đâu đâu cũng nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị một quả bom từ trên trời rơi xuống đập trúng, vậy nhưng vẫn ôm lấy cái suy nghĩ một đi không trở lại để tìm?”

Khi nói chuyện, người đàn ông đặt cốc nước lên trên chiếc chăn, giữ hờ, từ đầu tới cuối không uống ngụm nào.

Phong Lăng vốn không muốn trả lời cái giả thiết này, nhưng thấy anh có vẻ không định dễ dàng bỏ qua.

Nơi như Israel quả thực không phải là một đất nước bình thường, khắp nơi đều khói đạn chiến tranh, đúng là một đất nước một khi đã đặt chân đến rất có thể sẽ chết ngay tại trận.

“Nếu như tìm không thấy thì tiếp tục tìm.” Phong Lăng thành thật nói thẳng: “Em có thể lật từng tấc đất ở Jerusalem, rừng sâu hiểm trở em cũng dám vào, một năm không tìm được thì em tìm hai năm, hai năm tìm không thấy thì tìm tiếp mười năm. Tóm lại, ánh sáng cuộc đời bắt đầu xuất hiện từ khi người nào đó bước vào thế giới của em. Em sẽ luôn hướng theo ánh sáng ấy để tìm kiếm, cho dù là tìm cả một đời cũng quyết không từ bỏ.”

Dứt lời, cô nhìn Lệ Nam Hành, hình như cô chưa bao giờ nói mấy lời đau lòng như này với anh, cũng chẳng rõ sau khi anh nghe xong sẽ có phản ứng như thế nào.

Có lẽ là rất cảm động?

Sau đấy sẽ cảm thấy hối hận vì mấy ngày trước đã trốn không gặp cô khi ở Israel?

Hoặc có thể nói cô bị chập mạch, trách cô không nên có cái suy nghĩ dở hơi như vậy, phải tiếp tục sống tốt mới đúng.

Nhìn chung, cô đã nghĩ sẵn xem tiếp theo nên đối phó như nào rồi.

Kết quả, Lệ Nam Hành chỉ chậm rãi nhấc cốc nước đã hơi nguội lên, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, rất bình tĩnh nói: “Vốn dĩ bác sĩ dặn sau khi anh xuất viện thì nên về nhà nghỉ dưỡng cho tốt, mấy ngày nữa nhà họ Lệ định đưa xe tới đón anh về, sắp xếp khoảng mười người đứng canh chừng trước giường, hưởng thụ cuộc sống cơm bưng nước rót tận miệng.”

Phong Lăng: “?”

Sao đột nhiên lại đổi chủ đề rồi?

Sau đó, Lệ Nam Hành lại bình đạm nói: “Thấy hiếm khi em mới có dịp tận tâm tận tình vì anh, lại không khống chế được cảm xúc kích động trong lòng mà tỏ tình với anh, anh quyết định, không về nhà họ Lệ nữa. Anh sẽ rủ lòng thương, đến nhà em dưỡng bệnh vậy, để em hưởng thụ cảm giác một mình chiếm chọn anh.”

Phong Lăng: “...?”

“Không phải em còn một căn chung cư ở Los Angeles sao? Gọi người dọn dẹp lại chút, sắm thêm đồ dùng sinh hoạt là có thể vào ở rồi. Không gian của chung cư cũng tương đối rộng, anh cũng không ghét bỏ gì, cứ tới đó đi.”

Phong Lăng dần phản ứng lại lối suy nghĩ lệch lạc kỳ quái của một bệnh nhân bị thương nặng như Lệ Nam Hành: “Ý anh nói, căn hộ chung cư mà lúc trước anh mua cho em? Chẳng phải ngay phía trên là căn hộ của anh sao? Việc này có khác gì anh về nhà mình đâu?”

“Đúng là không khác gì, của anh là của em, của em là của anh!” Người đàn ông lại uống thêm miếng nước, sau đấy tỏ vẻ như chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không bàn nhiều. Anh còn đưa cốc nước về phía cô: “Nguội rồi, giúp anh đổi một cốc nước ấm đi.”

Phong Lăng còn cho rằng mình nghe nhầm chỗ nào rồi, không phải anh nên cảm động sao? Kết quả của sự cảm động là để cô gánh vác trách nhiệm chăm sóc anh trong khoảng thời gian dưỡng thương?”

Có nghĩa là tạm thời cô không cần phải suy nghĩ chuyện có về Phong thị hay không, chắc chắn là cô không có thời gian để về, cũng không cần suy xét đến việc của những người khác ở trong căn cứ nữa, chỉ cần ở nhà cùng với anh là được. Anh dưỡng thương còn cô nghỉ phép.

Phong Lăng đứng yên một hồi lâu, hàng lông mày của Lệ Nam Hành hơi giật: “Vừa nãy còn nói cái gì mà một năm, mười năm, tám năm, cả đời, bây giờ có việc rót hộ cốc nước cũng không chịu?”

Phong Lăng lặng lẽ tiến về phía trước, đón lấy cốc nước, nhìn Lệ Nam Hành một cái.

Đành vậy. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Người đàn ông bị thương đến mức này, cần tĩnh dưỡng cả năm trời mới có thể hồi phục thể trạng, cho dù là mắt không còn nhìn được nhưng xét cho cùng vẫn là Lệ Nam Hành.

Điều quan trọng bây giờ là anh lại học được một cách thức mới, có thể phát huy sự mặt dày của mình mà không biết ngượng là gì nữa.

Sau khi rót nước ấm rồi quay lại, cô đặt cốc nước vào lòng bàn tay anh, để ý hành động đón lấy cốc nước rồi uống của anh, nhìn cái yết hầu khẽ động đậy khi anh uống nước, trong đầu cô đột nhiên hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó khi ở khu biệt thự riêng của ngài Mike tại Washington. Nửa đêm, khi cô say rượu... cô nhớ là mình đã cắn lên yết hầu của anh.

Có vẻ như chỗ đó của anh vô cùng nhạy cảm.

Không biết vì sao đột nhiên cô chú ý đến yết hầu của anh. Chắc là do bây giờ anh gầy hơn trước rất nhiều, yết hầu bỗng trở nên ưa nhìn và gợi cảm hơn xưa.

Phong Lăng dời ánh mắt đi chỗ khác, không chú ý đến việc tai mình đã nóng ran.

...

Cho dù Lệ Nam Hành vô cùng tích cực phối hợp điều trị, nhưng muốn khôi phục thị lực của mắt thì cũng cần phải có thời gian, bao gồm cả tình trạng sức khỏe của anh. Mặc dù nói chắc chắn giữ được cái mạng, nhưng dù sao cũng bị thương phần nội tạng, thời cổ đại sẽ gọi là nội thương, nội thương khó trị, không phải ngày một ngày hai là khỏi được, mọi chuyện đều phải xem việc nghỉ dưỡng.

Lệ Nam Hành tiếp nhận điều trị mức độ cao ở trong bệnh viện khoảng hơn một tháng, cuối cùng có thể ra viện rồi. Quả thật nhà họ Lệ cho xe đến, nhưng cũng chỉ đại diện ông Lệ mang các đồ dùng sinh hoạt hằng ngày tới.

Không biết Lệ Nam Hành làm cách nào để bàn bạc với mấy ông lớn nhà họ Lệ mà bọn họ lại đồng ý để một mình anh đến ở nhà Phong Lăng, giao toàn bộ công việc chăm sóc cho một người mặc dù có thể vào bếp nhưng không bao giờ làm được quá ba món như Phong Lăng.

A Phong cũng cảm thấy không thể tin được chuyện này. Bốn ông lớn nhà họ Lệ không cảm thấy rằng để lão đại về nhà họ Lệ thì sẽ được hưởng sự chăm sóc tốt hơn sao? Dù sao lúc này, đến đi vệ sinh, lão đại cũng cần phải có người dìu nữa mà.

Ai ngờ, trong cuộc điện thoại, ông Lệ cho A Phong một câu trả lời: “Không sao, không chết đói là được.”

A Phong bỏ điện thoại xuống, ngẩn người nhìn Lệ Nam Hành phúc lớn mạng lớn bước lên xe của Phong Lăng.