Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1386: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (646)




Không biết vì lý do gì nhưng bây giờ nghe được tiếng nước, thấy người đàn ông sống sờ sờ đang đứng ở đó, ánh đèn nhà tắm chiếu rọi trên đỉnh đầu anh, nhìn thấy mái tóc hơi dài của anh, cô mới cảm nhận được sự chân thực, người đàn ông kia vẫn còn sống và đang đứng trước mặt cô.

“Có cần em cắt tóc giúp anh không?” Phong Lăng bất giác nói.

Lệ Nam Hành tiện tay đóng vòi nước lại, sau đấy vẩy vẩy tay một lát, sờ được chiếc khăn bông, lau sạch bàn tay. Quay người tìm hướng của cô rồi từ từ bước ra ngoài.

Nhận thấy anh rất nhanh đã có thể nắm rõ mọi phương hướng, ngóc ngách, vị trí trong cái nhà vệ sinh rộng chừng mười mét vuông này. Phong Lăng đang đứng ở trước cửa rất tự giác lùi lại về sau một bước, nhường khoảng trống cho anh.

Đến khi Lệ Nam Hành nhờ vào cảm giác phương hướng của mình để đi ra ngoài, cô lại liếc nhìn về phía chiếc ghế sofa, nói: “Anh có muốn thử đi từ đây đến chỗ ghế sofa không?”

Ai ngờ người đàn ông đứng im bất động, chôn chân tại chỗ, từ từ giơ tay ra, tỏ ý muốn cô dìu mình.

Phong Lăng không hiểu do đâu, rõ ràng khoảng cách từ đây tới chỗ ghế sofa chỉ có một đường thẳng, vốn không khó tìm, trong khi nhà tắm còn nhiều đồ như vậy, anh vẫn có thể nắm rõ được.

“Anh không đi nổi nữa, mệt quá.” Người đàn ông trả lời cô một câu ngắn gọn.

Phong Lăng: “...”

Có điều, cơ thể của anh đúng là rất yếu, mới đi vài bước đã mất hết sức cũng là chuyện bình thường.

Cô chỉ đành dìu anh quay về, đến khi anh ngồi lại và chỗ, người đàn ông mới nói: “Sao đột nhiên em lại muốn cắt tóc giúp anh?”

“Em thấy tóc anh dài rồi đấy.” Cô vừa nói, vừa giơ tay sờ lên mái tóc của anh. Phải dài hơn khoảng ba centimet so với bình thường. Kiểu tóc thường ngày nhìn có vẻ cực ngầu bây giờ trông rất ngoan ngoãn.

“Anh nhớ là em chỉ biết dùng kéo cắt đến mức ngắn nhất có thể, chẳng có tí thẩm mỹ nào cả.” Lệ Nam Hành không che giấu sự chê bai của mình đối với cô trên phương diện này: “May là lúc trước anh đã ngăn không cho em tự cắt tóc của mình, nếu không, sợ là cái đầu giống như ni cô đấy sẽ trở thành vết mực đen tô đậm vào cuốc đời đã vô cùng đặc sắc của em.”

Phong Lăng: “...”

“Thôi đừng cắt nữa, dù sao anh cũng không nhìn thấy, dài, ngắn, xấu, đẹp gì cũng chẳng liên quan đến anh, cùng lắm chỉ chướng mắt em thôi.” Lệ Nam Hành vừa nói, vừa lần mò tìm tấm thảm trên chiếc ghế sofa rồi đắp lên chân mình, tỏ vẻ tự giác đúng như một người bệnh, chậm rãi lên tiếng: “Anh đói rồi.”

“Trong nhà không có đồ ăn.” Phong Lăng nể tình anh là một bệnh nhân nên không thèm so đo, chỉ lén lén trợn mắt một cái với anh, sau đấy nhấc điện thoại lên: “Để em xem siêu thị gần đây có nguyên liệu tươi sống không, gọi bọn họ mang lên.”

“Ừm.”

Phong Lăng gọi điện thoại, quay đầu nhìn về phía Lệ Nam Hành: “Anh muốn ăn gì?”

“Cá.”

Phong Lăng hơi ngập ngừng, nói một tiếng xin lỗi với đầu dây bên kia, thẳng tay cúp máy, quay đầu lại, nói: “Siêu thị gần đây không còn cá tươi, muốn mua thì phải đến siêu thị lớn hơn hoặc chợ hải sản ở cách đây khá xa mới có, có thể đổi món khác không?”

Người đàn ông im lặng một lúc, không rõ là do đang suy nghĩ cần đổi món khác hay là trầm ngâm vì rất muốn ăn cá.

Phong Lăng thấy không còn sớm nữa, cứ chần chừ mãi sẽ rất lãng phí thời gian, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Hôm nay ăn vào món đơn giản đã. Ngày mai em chạy xe đi mua cá về, có được không?”

Ba chữ “có được không” mang theo sự ấm áp không thể giải thích được, hơn nữa còn có cả sự nuông chiều mà chưa bao giờ cô nói ra. Có hơi giống với khi cô nói chuyện với bé Mạc Mạc.

Sớm biết rằng hai con mắt bị thương có thể đổi lại bộ dạng này của Phong Lăng, anh đã tự chọc mù hai mắt mình từ lâu rồi.

“Ừm.” Người đàn ông giả bộ gượng ép, đáp một tiếng.

Thật ra Phong Lăng cũng cảm thấy, mấy ngày trước những món ăn lỏng và đồ ăn dinh dưỡng mà anh ăn ở bệnh viện đúng là không ngon, cho dù những món đấy đều là do chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu làm thì cũng chẳng có mùi vị gì cả. Hơn nữa tất cả đều là làm theo pháp đồ dinh dưỡng, không chú trọng đến khẩu vị của người thường chút nào, chẳng khác gì Lệ Nam Hành uống nước lã bao ngày trời.

Bây giờ ra viện rồi, mặc dù vẫn cần ăn đồ ít dầu, ít muối, những anh đã có thể ăn mấy món có mùi có vị bình thường được rồi, cô cũng không muốn bạc đãi cái dạ dày của anh. Dù sao bây giờ, so với hồi anh còn ở Washington, anh cũng phải gầy mất bảy, tám cân rồi.

Nhất định phải để anh ăn bù lại bảy, tám cân thịt này.

...

Buổi tối, Phong Lăng làm mấy món ăn từ những nguyên liệu tươi mà siêu thị gần đó gửi tới, đương nhiên đều là những món ít dầu mỡ, thanh đạm và dễ tiêu hóa rồi. Trên điện thoại cô là những công thức nấu món ăn dinh dưỡng.

Sau khi uống thuốc xong, Lệ Nam Hành ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, Phong Lăng bảo anh về phòng đi ngủ nhưng anh không đi, chỉ nói là ngồi ở đây nghe những âm thanh trong bếp sẽ ngủ ngon hơn. Phong Lăng chẳng hiểu nổi, nhưng cũng mặc kệ anh, dù sao anh chẳng có sức mà chạy ra ngoài.

Làm xong cơm, Phong Lăng rửa tay rồi rời khỏi phòng bếp, lúc này cô nghe thấy chuông cửa vang lên liền nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiểu Hứa đang đứng ở ngoài, tay còn xách theo hai con gà mái không biết lấy từ đâu ra, nét mặt hơi khó chịu, biểu cảm giống như rất sợ hai con gà này vậy.

“Sao cậu...”

Phong Lăng còn chưa nói hết câu, Tiểu Hứa đã nhanh chóng quẳng hai con gà mái vào trong, bởi vì chân của hai con gà bị buộc lại rồi nên chẳng sợ chạy mất, nằm đổ rạp dưới đất, kêu cục ta cục tác loạn cả lên. Phong Lăng cũng ngây người ra vì tình cảnh này.

“Em họ của cô tên Tần Thư Khả đúng không? Chẳng biết cô ta kiếm đâu ra số điện thoại của tôi, kêu tôi đem hai con gà mái này đến cho hai người, nói là để cho Lệ lão đại uống canh gà bồi bổ thân thể, tránh việc cô đến chợ mua phải mấy con gà không ngon. Còn nói là đã phải gọi người đi đến trang trại để tìm hai con vừa mập, vừa to. Đấy, hai con đó!”

Nói xong, Tiểu Hứa còn chê bai, lùi lại phía sau một bước: “Mẹ nó, cầm súng ra chiến trường cũng không sợ, nhưng từ nhỏ tôi đã sợ mấy thứ mỏ nhọn này, đúng là sợ muốn chết mà.”

Phong Lăng đang cúi đầu xem xét hai con gà, Lệ Nam Hành đang ngồi trên ghế sofa ở sau lưng cô bỗng cất giọng xen ngang: “Tôi dưỡng thương chứ đâu ở cữ đâu mà mang gà mái tới làm gì?”

Tiểu Hứa cười nhăn nhở: “Lão đại, anh không chấp nhận cũng không được đâu, tình trạng hiện tại của anh còn không bằng người ta ở cữ nữa kìa. Lát nữa để em kêu người đi bắt cho anh hai con chim để ăn bổ máu. Nhìn cái mặt trắng nhợt của anh, tĩnh dưỡng bao ngày trời mà vẫn thế, e là yếu đến mức không nhấc nổi gà lên đâu ha ha ha...”