Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1397: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (657)




Lâm Thành cốc một cái vào đầu Tam, nói nhỏ: “Đó là vì chúng ta dẫn cả Phong Lăng theo, người cứng rắn như lão đại chỉ mềm mỏng với mình Phong Lăng thôi, nghĩa khí quái gì với cậu, cậu là ai chứ?”

“Đừng nói vậy, lão đại của chúng ta vẫn rất tốt với chúng ta đấy.” Lôi Bằng vội tiếp lời.

Lệ Nam Hành cầm cốc nước trên bàn, uống một ngụm rồi bình tĩnh nói: “Lâm Thành nói không sai đâu, người mà các cậu phải cảm ơn là Phong Lăng ấy.”

Bốn tên nịnh bợ: “…”

Cả đám chỉ muốn tới đây để nịnh với dỗ lão đại, thế quái nào mà vẫn phải nếm cả thức ăn cho chó thế này.

Giờ Lệ lão đại đã công khai tình cảm của mình với Phong Lăng đến thế rồi à? Anh đã yêu cô ấy đến phát điên rồi sao? Không còn cần tình anh em gì nữa, chỉ cần mỗi Phong Lăng thôi hả?

Lúc này, Phong Lăng đã đi tới, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Lệ Nam Hành, tiện miệng hỏi: “Cảm ơn em gì cơ?”

“Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn Phong Lăng đã khiến lão đại tìm lại được cảm giác muốn sống…” Lôi Bằng vừa gẩy đống thức ăn trong bát vừa nói.

Phong Lăng nhìn anh ta, rồi lại nhìn mấy người còn lại đang nghẹn họng không nói ra lời vì bị thồn thức ăn cho chó, rồi cô cũng kệ, theo thói quen lấy một bát canh thuốc bắc đặt xuống trước mặt Lệ Nam Hành: “Anh ăn nhiều canh này vào, bổ khí bổ huyết. À đúng rồi lần trước Tiểu Hứa có mang hai hộp quà đến mà em vẫn chưa làm. Vừa hay hôm nay có nhiều người, hay mọi người ở lại ăn tối luôn nhé, tôi sẽ nấu đống đó cho mọi người ăn luôn?”

Bốn tên nịnh bợ vẫn chưa biết cái thứ gọi là quà kia là thứ gì, Lệ Nam Hành đang cầm bát lên chuẩn bị ăn thì bỗng khựng lại, suýt nữa phun cả canh ra. Anh cố nhịn, nuốt ngụm canh xuống.

“Không cần đâu, anh thấy họ cũng không ở lại muộn đến thế.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nói.

Tuy buổi chiều bốn tên này không có việc gì làm, cũng có ý định muốn ở lại lâu hơn một chút, ăn xong bữa tối rồi về cũng được. Nhưng nghe thấy lão đại ám thị một cách lạnh băng như vậy, rõ ràng là muốn bảo bọn họ ăn xong bữa này phải phắn ngay, thế nên không có ai dám tiếp lời Phong Lăng, chỉ thuận theo lời Lệ Nam Hành: “Đúng, đúng, đúng, không cần phiền phức thế đâu. Một lát nữa là chúng tôi phải về căn cứ rồi, tối không cần nấu cho chúng tôi.”

“Phải đó, lát chúng tôi phải về rồi!”

Phong Lăng nghe giọng họ kỳ kỳ, nhưng cũng không có ý kiến gì, chỉ bảo: “Tôi thấy hình như lão đại cũng không thích ăn đồ trong hộp quà đó lắm, mấy lần tôi định nấu anh ấy đều không ăn. Hay tôi đưa cho các anh mang về nhé. Chờ chút, để tôi lấy cho các anh.”

“Cái gì thế?” A K hiếu kỳ hỏi.

Phong Lăng vừa định đứng dậy đã bị Lệ Nam Hành tóm lấy tay một cách chuẩn xác, rồi lại kiên quyết ấn cô xuống ghế.

“Ngồi yên đó, không cần lấy cho họ, anh ăn.”

Phong Lăng liếc anh: “Lần trước anh còn bảo là anh không muốn ăn cơ mà.”

“Đồ thực phẩm chức năng vốn không có mấy cái ngon, em có thấy anh chủ động uống thuốc bao giờ không? Đồ bổ quá họ cũng không chịu được.” Giọng của Lệ Nam Hành nghe vừa lạ vừa cứng nhắc, anh cứ tóm Phong Lăng mãi không cho cô đi lấy đồ cho mấy người kia.

Thấy anh khăng khăng như vậy, Phong Lăng cũng không đứng dậy nữa, chỉ nhìn bốn tên nịnh bợ kia, cảm ơn họ vì đã đến thăm. Đáng ra để người ta tay không về thì không hay lắm, nhưng lão đại đã nói thế rồi, chắc chắn bốn tên này cũng sẽ không dám mang thứ gì về, nên cô cũng đành thôi.

Sau bữa cơm, bốn kẻ vốn định ngồi chơi thêm một lúc giờ lại vô cùng phối hợp mà ra về. Trước khi đi còn dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp hộ Phong Lăng, sạch sẽ đâu vào đấy rồi mới vui vẻ phắn.

Cuối cùng căn nhà cũng yên tĩnh trở lại, Phong Lăng lấy iPad ra ngồi ở cái thảm cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách. Cô dùng iPad nói chuyện với trưởng bộ phận các phòng ban của Phong thị bên New York.

Tuy cô có ý định giao lại Phong thị cho Tần Thư Khải, hai ông bà cụ nhà họ Phong cũng không phản đối ý kiến này, nhưng Tần Thư Khả lại không muốn. Cô ấy chỉ giải quyết những chuyện gấp mà mình phụ trách, còn những chuyện liên quan đến quyết sách thì vẫn theo thói quen mà giao lại cho Phong Lăng.

Thế nên hiện tại mỗi khi Phong Lăng rảnh vẫn phải liên lạc với phía công ty, đã vậy mỗi ngày đều phải lặp đi lặp lại một việc đó chính là thuyết phục Tần Thư Khả, bảo cô ấy tiếp quản Phong thị. Dù sao Tần Thư Khả cũng có quan hệ họ hàng ruột thịt với nhà họ Phong, cô ấy cũng rất thân thiết, hiếu thuận với hai ông bà, còn lớn lên trước sự chứng kiến của ông bà, không khác gì cháu nội cả.

Thêm một lần thất bại, Phong Lăng bất lực cười, gõ chữ vào iPad.

Tần Thư Khả lại đánh trống lảng: “Lệ Nam Hành đang ở cạnh chị à?”

Phong Lăng hơi khựng lại, quay lại không biết Lệ Nam Hành đã đi tới từ lúc nào, đang khoanh chân xuống ngồi cạnh cô. Vừa rồi cô mải nói chuyện với Tần Thư Khả, tuy có cảm nhận được là anh đến, nhưng không để ý lắm. Giờ mới nhận ra anh đang dựa rất sát vào mình, ngồi trên cùng một cái thảm, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ đang rọi lên hai người họ.

Cô trả lời: “Ừm.”

“Bao giờ thì hai người kết hôn thế?”

Phong Lăng chống một tay lên cằm, nhìn hàng chữ trên iPad rồi quay qua nhìn Lệ Nam Hành, nhìn ánh mặt trời hắt lên người, lên mắt anh. Lúc này anh không quấn băng lên mắt nên vô thức hơi nheo mắt lại.

“Giờ anh đã có phản ứng với ánh sáng, bác sĩ nói nếu anh vẫn có thể thấy được ánh sáng vậy chứng tỏ cục máu đông đè vào thần kinh thị giác sẽ không phải là vấn đề lớn.”

Lệ Nam Hành nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thế hả?”

“Tần Thư Khả hỏi em, bao giờ thì kết hôn với anh.” Cô lại nói một câu.

Lệ Nam Hành hơi cau mày, có vẻ ngạc nhiên mà quay mặt ra phía mặt cô: “Sốt ruột thế rồi cơ à?”

Phong Lăng chống cằm, ngón tay khẽ gõ lên mặt, giọng điệu vẫn rất bình thường: “Là Tần Thư Khả hỏi em, em chỉ thuật lại câu hỏi của em ấy thôi.”

“Thế em tính sao?” Lệ Nam Hành hơi nghiêng người về phía cô, cơ thể cao lớn của anh ở ngay cạnh cô, đôi mắt nheo lại, xáp tới. Khi ánh sáng chiếu lên mắt anh, cô mới phát hiện lông mi của người đàn ông này rất dài, bị ánh sáng chiếu lên trông rất ấm áp. Tuy anh không thấy gì nhưng thỉnh thoảng vẫn chớp mấy cái theo bản năng.