Quý Noãn lãnh đạm đáp: “Tôi mặc kệ cô ta là ai, anh không cần giải thích với tôi.”
Anh nghiêng mắt nhìn cô: “Mùi giấm nồng nặc đến sặc cả mũi rồi, em còn giấu làm gì?”
Quý Noãn nghiêng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Chỗ nào trông tôi giống như đang ghen tuông?”
“Chỗ nào cũng giống hết.”
“…”
Cô hờ hững nhìn về phía đám người: “Dung Yên của anh đang ở đây, sao chỉ trò chuyện đôi ba câu đã không để ý người ta rồi? Trong trường hợp này… rõ ràng cô ta cố tình đến đây vì anh.”
Cô dừng một chút rồi lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, đến bây giờ người ta vẫn còn đang nhìn anh kìa.”
Mặc Cảnh Thâm lại nhìn cô, sau đó mới nghiêng đầu quay mặt về phía Dung Yên đứng trong đám người. Cô ta vẫn còn lia mắt về phía này, anh lạnh nhạt nói: “Cô ta chỉ đang quan sát xem rốt cuộc em và anh có quan hệ gì.”
Đôi mày thanh tú của Quý Noãn khẽ nhướng: “Anh nói với cô ta thế nào?”
“Nói anh đã kết hôn.”
“…”
Cô đặt ly trong tay xuống bàn, lạnh mặt nói: “Đã ly hôn rồi, còn kết cái gì hôn nữa, lấy tôi làm bia đỡ đạn à? Anh có ý gì đây?
Mặc Cảnh Thâm hờ hững đáp: “Không nói kết hôn, lẽ nào để cô ta tiếp tục ôm hi vọng đeo bám mãi. Hay là em hi vọng nhà họ Dung nhắm vào em?”
Quý Noãn cười nhạo: “Vậy nên tôi phải cảm ơn anh đã dùng cách này để chắn nhiều phiền phức giúp tôi hả? Nhà họ Dung không đến mức ngang ngược như vậy. Tuy tên Dung Thành đó có hơi quá đáng, nhưng tôi thấy nhà họ Dung cũng cần mặt mũi, sẽ không giở thủ đoạn quá hạ cấp.”
Lúc này, những đối tác khác chủ động đến gần trò chuyện. Dường như họ đang vội vã muốn nói gì đó với Mặc Cảnh Thâm.
Khuôn mặt Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề biểu hiện gì, anh chỉ thờ ơ ừm một tiếng, tùy tiện chào hỏi rồi vẫn ngồi trước mặt Quý Noãn như cũ, không hề kiêng dè điều gì.
Đúng lúc này có phía đối tác của Tập đoàn MN ở gần đấy, Quý Noãn lập tức đứng dậy đến bắt chuyện với người ta, không ngồi ở đó nữa.
Cho đến khi người bên cạnh Mặc Cảnh Thâm đã đi rồi mà Quý Noãn vẫn chưa trở về. Anh yên tĩnh ngồi ở đó, nhìn Quý Noãn giống như con bướm sặc sỡ bay qua bay lại giữa các đối tác. Chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười của cô cũng khiến người khác rung động. Thỉnh thoảng, Quý Noãn lại cầm ly rượu đỏ chạm cốc với những người kia, thỉnh thoảng lại cầm lấy hồ sơ mà phía đối tác đưa cho đọc vài lần, sau đó lại mỉm cười trò chuyện với đối phương.
Thương trường chẳng khác gì cuộc xã giao. Nếu nói Quý Noãn ngày nay vẫn còn chút bóng dáng nũng nịu hờn dỗi của quá khứ, thì khi cô làm việc lại tựa như một nữ chiến binh được võ trang đầy đủ, còn là nữ chiến binh luôn nở nụ cười yêu kiều. Quý Noãn còn chưa trở về, Mặc Cảnh Thâm cũng không vội gọi cô. Anh ngắm nhìn bóng dáng cô ở bên kia, rồi như sực nhớ gì đó, tiện tay lấy điện thoại di động ra xem.
Mặc Cảnh Thâm mở tài khoản WeChat mà vừa rồi Quý Noãn giúp anh tạo, lại nhìn ảnh đại diện của bản thân, khóe môi anh nhếch lên, mở trang cá nhân của Quý Noãn ra.
Quý Noãn dùng WeChat được một năm, nhưng trang cá nhân thì chỉ có vài bài viết.
Bài viết đầu tiên là cảnh bầu trời đêm ở Luân Đôn do cô chụp bằng di động, chỉ có bức ảnh bầu trời đêm, không có ghi chú gì khác.
Bài thứ hai là sau đó hai tháng, đăng ảnh bàn làm việc chất đầy hồ sơ lộn xộn trong phòng làm việc ở Luân Đôn, cộng thêm một icon cố gắng phấn đấu, viết ba chữ: “Năm thứ ba.”
Bài thứ ba là hai bàn tay của cô và tay của hai cô gái khác. Bàn tay họ giơ hình chữ V tạo thành ngôi sao năm cánh. Dưới tấm ảnh, Quý Noãn viết: “Hiếm khi đi dạo chơi ngoại thành, hít thở không khí trong lành, tại sao tay Tiểu Bát và Phong Lăng lại trắng hơn tôi? Tôi không phục, triệu hồi Hạ Điềm bị phơi nắng đen thui ở Hải Thành xa xôi, cậu nhanh lên đi! (ấm ức) (ấm ức) (ấm ức).”
Sau đó nữa là vài bài viết chia sẻ những tin tức kinh tế tài chính Luân Đôn và một dòng đại loại như súp gà liên quan đến niềm tin chốn công sở.
Sau đó, trước khi cô trở về nước thì không hề đăng bất kỳ bài viết nào nữa, sau khi trở về nước cũng không. Chỉ có hai ngày trước là cô đăng ảnh chụp từ trên cao nhìn xuống lúc ở khách sạn Thịnh Đường ở Bắc Kinh. Bên dưới viết một dòng: “Chuyến công tác này thật sự không phải là loại thống khổ bình thường.”
Trước đó, trong khoảng thời gian sau khi cô về nước, Quý Noãn không hề đăng một chữ, cũng không hề đăng một bức ảnh nào.
Cho dù là lần đầu tiên sau khi về nước gặp lại anh, hay là gặp lại ở đâu, hoặc quan hệ giữa hai người có chuyển biến gì, cô đều không đăng một câu nào.
Tựa như trong lòng chẳng hề gợn sóng.
Trái tim phẳng lặng như nước, khiến anh không nhịn được mà cau mày.
Bạn bè trong danh sách của cô đều thuộc nhóm công việc, chốn công sở, hoặc là bạn bè. Có lẽ anh nên cảm thấy may mắn vì cô không hề đăng tin về bất kỳ người đàn ông nào, nhưng đồng thời cũng chẳng hề nhắc đến anh, cho dù chỉ là một chút biểu hiện tình cảm cũng không có.
Mặc Cảnh Thâm tùy tiện lướt một cái, rồi lại kéo thẳng đến cuối trang cá nhân xem lại lần nữa, xác thật không hề bỏ sót bài viết nào. Đúng là không có chút vết tích nào liên quan đến anh.
Mặc Cảnh Thâm bỏ điện thoại di động xuống, vô cảm nhìn Quý Noãn đang bước trở về.
Vừa rồi Quý Noãn nói quá nhiều nên thấy hơi khát nước. Tiểu Hồ nhanh nhẹn kịp thời bưng một ly nước trái cây đặt lên bàn trước mặt Quý Noãn. Cô uống một hớp, sau đó lại cầm dự án hợp tác vừa mới nhận được từ trong tay một đối tác, vừa ngồi vừa lật xem.
Đọc một lát, bỗng cô thấy có áp suất không khí thấp ở xung quanh. Quý Noãn nhấp một hớp nước trái cây, rồi lại ngước mắt nhìn ánh mắt đang nhìn cô đăm đăm của Mặc Cảnh Thâm.
Quý Noãn hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Hôm nay không làm việc sao? Trông Mặc tổng có vẻ nhàn rỗi nhỉ.”
“Quý tổng, tại cô không để ý lúc Mặc tổng chúng tôi bận rộn đó thôi. Vừa rồi còn có không ít người vây quanh anh ấy, bây giờ hiếm lắm mới có thể ngồi yên tĩnh một lát. Trong trường hợp xã giao chính thức này, mọi người đều nhìn sắc mặt mà làm việc. Vừa nhìn là biết Mặc tổng ngồi đây nghỉ ngơi, cho nên không có ai dám đến gần bắt chuyện cả.”
À, thì ra boss Mặc không cần phải tỏ vẻ gì ở đây cả, chỉ cần ngồi đây là đã tự có người cho anh thời gian nghỉ ngơi, không kẻ nào dám bén mảng đến gần.
Quả nhiên người với người không hề bình đẳng. Cô vẫn phải đứng dậy cười cười nói nói với phía đối tác hoặc những tổng giám đốc đang phát triển quan hệ hợp tác, sau đó còn phải cầm dự án hợp tác sang đây ngồi xem. Nhưng quý ngài đây chỉ cần ngồi im một chỗ là có thể khiến người khác quỳ lạy tôn sùng khí thế của anh.
Cô làm việc là phải đàm phán, còn anh làm việc thì chỉ cần người khác tự động chạy đến là xong.
Nhưng anh nhìn chằm chằm cô nãy giờ làm gì?
Mấy ngày nay ở chung từ sáng đến tối, anh còn chưa nhìn no mắt hay sao?
Quý Noãn không thèm đếm xỉa đến Mặc Cảnh Thâm, cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ, rồi lại lấy bút trong túi ra, nghiêm túc đánh dấu khoanh đỏ những điểm quan trọng trong dự án hợp tác.
Thấy Quý Noãn tập trung làm việc, Mặc Cảnh Thâm cũng không lên tiếng, chỉ nhìn người phụ nữ vẫn chuyên tâm vùi đầu vào công việc, hoàn toàn không đặt anh vào mắt.
Nghĩ đến chuyện từ khi cô về nước rồi đến tận vài ngày trước, trang cá nhân luôn trong trạng thái trống trơn, sắc mặt anh vẫn sầm sì như cũ.