Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 680




ĐÁY MẮT TĨNH LẶNG CỦA MẶC CẢNH THÂM VẰN ĐỎ…

Dưới tình hình này, cô quay về Hải Thành như anh mong muốn chính là không muốn liên lụy đến anh. Vậy mà không ngờ đám người kia lại trốn trong khoang máy bay.

Cô không thể để anh bị uy hiếp vì cô được, nếu không thì không biết Mặc Cảnh Thâm sẽ gặp nguy hiểm như thế nào.

Ba năm trước, cô từng trốn thoát được khỏi đám phản loạn ở Campuchia, trong tình huống sinh tử đó mà cô còn không hề sợ hãi. Bây giờ kể cả có phải chết thì cô cũng không để cho bọn người này được toại nguyện.

Quý Noãn vẫn không nói tiếng nào, cũng không phát ra âm thành gì, chỉ mím chặt môi quay đầu ra chỗ khác, tránh né chiếc điện thoại đang áp vào bên tai mình.

Ánh mắt A Đồ Thái lạnh buốt: “Cũng gan lì gớm. Sao, không mong chồng đến cứu à?”

Quý Noãn không trả lời, chỉ mở bừng mắt ra, lãnh đạm nhìn gã đàn ông dữ tợn đầy ham muốn giết người đang ngồi trước mặt mình. Dường như cô đang muốn dùng ánh mắt để nói với hắn: Mày đừng có mơ!

Mặc Cảnh Thâm ở đầu dây bên kia cũng lên tiếng: “Quý Noãn, nói đi!”

Nghe thấy tiếng Mặc Cảnh Thâm vang lên, Quý Noãn cố nén cơn tủi thân và nỗi sợ hãi trong hoàn cảnh này lại. Cho dù thế nào, cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô lạnh lùng nhìn gã đàn ông như đang muốn lột da đầu của mình ra, lúc này cô đang đau đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn nghiến chặt răng không kêu tiếng nào.

A Đồ Thái bất ngờ buông tóc cô ra, tàn nhẫn tát mạnh vào bên má của cô. Âm thanh của cái tát này to đến nỗi Mặc Cảnh Thâm ở đầu dây bên kia cũng thoáng hoảng sợ, ánh mắt anh lạnh lẽo: “Quý Noãn!”

Quý Noãn bị đánh mạnh đến nỗi lệch người sang một bên, đập vào tường. Má cô bỏng rát, đầu bị đập đau đớn, nhưng cô chỉ rên “a” một tiếng thật khẽ. Tiếng kêu của cô chỉ như một tiếng thở gấp thật nhỏ, ngoài ra không còn âm thanh gì nữa.

“Vốn ông đây còn muốn chơi với mày. Nhưng từ trước đến nay, ông đây ghét nhất loại đàn bà bướng bỉnh lại không biết điều như mày!” A Đồ Thái lại túm tóc cô, lôi xềnh xệch cô khoảng hai mét. Thấy Quý Noãn dù bị đau nhưng vẫn nuốt tiếng kêu chói tai lại thì hắn quăng mạnh cô xuống đất: “Không nói tiếng nào phải không? Tao có rất nhiều cách để cậu ta chứng kiến tình cảnh thê thảm này của mày. Hay là mày muốn tao gọi điện video để cậu ta nhìn thấy mày bị tao tra tấn như thế nào?”

A Đồ Thái vừa nói vừa co chân lên, nhắm vào Quý Noãn đang nằm co quắp dưới đất, đạp mạnh vào bụng cô. Quý Noãn đau đớn ngã rạp xuống sàn, theo bản năng co người che bụng lại, đôi môi mím chặt lại đã bật cả máu ra nhưng vẫn không chịu kêu tiếng nào.Ad: mấy bạn có comment hối chương thì cũng do nóng ruột quá thôi, mọi người đừng cãi nhau nhé.

Mặc Cảnh Thâm ở đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng Quý Noãn, nhưng quả thật tiếng động A Đồ Thái gây ra quá lớn. Đôi mắt anh tối sẫm nặng nề, lạnh lùng quay sang nhìn vị trí phát tín hiệu liên tục xoay tròn trên màn hình một chiếc máy tính đang dò sóng. Anh vẫn cầm chặt điện thoại di động, năm ngón tay càng lúc càng siết chặt, khớp xương ở ngón tay thon dài đã trắng bệch cả ra.

“Vẫn không chịu nói à?” A Đồ Thái nhìn người phụ nữ bị ngã xuống đất, lại lôi cô dậy, vung một bạt tai tát mạnh vào bên má đã sưng lên của Quý Noãn, rồi đá cô ngã xuống đất. Quý Noãn bị đá lùi ra đằng sau, đập mạnh vào góc một chiếc giá kim loại. Không biết chiếc giá kim loại này sắc thế nào, chỉ biết vai cô bị đập vào cái gì đó khiến cả người đau đến phát run, trong nháy mắt máu trào ra thành mảng lớn ở lưng.

“A, chảy máu rồi.” A Đồ Thái cười khẩy nhìn người phụ nữ nhắm mắt lại ngã xuống đất một cách thảm thương. Trên mặt cô có nước mắt, khóe miệng có máu, đằng sau vai cũng loang lổ máu, sắc mặt trắng bệch như người chết, nhưng cô vẫn không chịu hét to lên. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com

Hắn ta lạnh lùng nheo mắt lại, quay sang nháy mắt ra hiệu với hai tên đàn em từ ngoài cửa đi vào.

Hai gã này gật đầu, quay người đi ra ngoài tìm hai xô nước đá mang vào, hắt thẳng vào người Quý Noãn. Quý Noãn đã gần như ngất đi thì bất ngờ bị nước đá giội vào, từ từ mở mắt ra. Trước mắt vẫn là một khoảng đen tối, cô đau đớn đến nỗi có muốn kêu cũng không đủ sức.

Thấy cô tỉnh dậy, A Đồ Thái sải bước đến chỗ cô, từ từ ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một con kiến mình có thể giết chết bất cứ lúc nào: “Nếu mày không mở miệng ra nói, thì anh em của tao sẽ cho mày biết như thế nào mới là sống không bằng chết. Cũng không biết người phụ nữ từng ngủ với Mặc Cảnh Thâm thì có hương vị như thế nào nhỉ. Làn da này trắng mịn màng quá, chỉ tát hai cái mà đã sưng đỏ thế này rồi…” A Đồ Thái nói rồi nâng tay lên vuốt ve má cô.

Quý Noãn chợt ngoảnh mặt đi, cố gắng né tránh bàn tay của hắn. Lúc này A Đồ Thái đưa điện thoại cho cô, dùng mắt ra hiệu để cô lên tiếng.

Người cảnh giác như Mr.Control mà không nghe được thấy giọng nói của người phụ nữ này thì chỉ sợ kể cả cậu ta hoàn toàn tin người phụ nữ này là vợ mình, thì chưa chắc đã hành động bừa.

Nhất định phải bắt người phụ nữ này lên tiếng, nhất định phải để cậu ta tin đây là vợ mình, nhất định phải để cho Mr. Control từ trước đến nay xử sự bình tĩnh phải hoảng loạn lên. Nếu không thì kế hoạch của bọn chúng sẽ gặp trở ngại mà giậm chân tại chỗ. Hơn nữa, bọn chúng nấn ná ở lại Los Angeles cũng không hề thuận lợi. Ở đây không thể so với Campuchia, có quá nhiều hiểm nguy phải đối mặt.

Quý Noãn nhìn chiếc điện thoại hắn đưa đến, không nói không rằng nhưng ánh mắt ra vẻ do dự, cánh tay cứng ngắc thoáng đau đớn chậm rãi nâng lên như định nhận lấy điện thoại. A Đồ Thái lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, không đưa thẳng điện thoại cho cô nhưng vẫn chìa về phía cô.

Quý Noãn giơ cánh tay lên, vừa chạm được vào điện thoại thì không biết lấy được sức lực từ đâu, bất ngờ vung mạnh tay đập vào tay hắn. Khoảnh khắc điện thoại văng xuống đất, màn hình di động vỡ nát, nhưng điện thoại lại không hề bị ngắt như cô muốn.

“Đ*t!” A Đồ Thái chửi thề, co chân lên đạp mạnh lên người Quý Noãn.

Quý Noãn bị đạp cú này thì không nhịn được, rên hự một tiếng. Tuy tiếng rất nhỏ, nhưng điện thoại di động lại rơi ngay sát cô, âm thanh kia xuyên qua di động, truyền đến bên tai Mặc Cảnh Thâm.

Đáy mắt yên tĩnh của Mặc Cảnh Thâm vằn đỏ, điện thoại cũng đã bật loa ngoài từ trước, đến cả người đứng sau cũng nghe thấy.

“Ông Mặc.” A K đang tức giận khẩn trương, nhìn thấy tín hiệu định vị trên máy tính thì chợt trầm giọng gọi.

Mặc Cảnh Thâm quay lại nhìn thấy vị trí phát tín hiệu thì lập tức ngắt điện thoại, chộp lấy chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài.

A K và những người khác vội vàng đuổi theo, gấp gáp thông báo cho Nam Hành đang trên đường tới. Khi họ vừa tắt máy ngước lên đã nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bước lên chiếc SUV màu đen, lao nhanh về hướng mới phát ra tín hiệu bằng tốc độ đáng sợ!