MẶC CẢNH THÂM CỐ NÉN SỰ KÍCH ĐỘNG MUỐN GIẾT NGƯỜI…
Đằng xa, chiếc xe kia vẫn cố gắng đổi hướng lái, A K vẫn giằng co với những người trong xe, các xe khác đang bao vây đằng trước nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đã cứu Quý Noãn an toàn rời khỏi chiếc xe kia thì cũng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Quý Noãn đã mất hết sức lực, tựa đầu vào ngực Mặc Cảnh Thâm, chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy rất an toàn. Trong suy nghĩ, cô cứ nghĩ mình chết chắc rồi, vậy mà lúc này lại bình yên vô sự được cứu ra ngoài. Xác định mình thật sự đã thoát hiểm, cô nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi thật dài.
Mặc Cảnh Thâm cúi xuống nhìn vết thương trên đầu và khắp người cô, trên má cô còn hằn dấu tay của A Đồ Thái, còn vết máu trào ra trên lưng và khóe miệng, tóc rối bời xõa vai trước vai sau, cả người như không còn chỗ nào lành lặn.
Mặc Cảnh Thâm lấy tay lau má cô, không thể tưởng tượng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà cô đã phải chịu đựng những gì.
Sự sợ hãi và đau đớn trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua khiến Quý Noãn gần như mất đi tri giác, cô cố mở to mắt nhưng ánh mắt nhìn anh vẫn mông lung không tiêu cự. Cô dán mắt nhìn người đàn ông tự tay giải cứu cô ra khỏi vực thẳm trong giờ khắc sinh tử, cuối cùng cũng tin tưởng rằng, người đàn ông bình thường lúc lạnh lùng lúc dịu dàng này có bản lĩnh và quyết đoán đến thế nào.
Năng lực phán đoán của anh, căn cứ XI, còn có những cấp dưới và đám huynh đệ có bản lĩnh như A K sau lưng anh, tất cả đều là dáng vẻ mà cô đã từng nhìn thấy ở Campuchia ba năm trước. Anh khoác âu phục lên thì chính là Tổng Giám đốc Mặc được người người chú ý, nhưng cởi âu phục ra thì lại trở thành một người vô cùng tàn nhẫn quyết liệt. Đây chính là Mặc Cảnh Thâm cô đã sớm hiểu, và cũng là người đàn ông cô yêu.
Anh chấp nhận chịu đựng tất cả là vì cô, cô cũng vậy.
Khi ở giữa ranh giới sống và chết, Quý Noãn đã hiểu được tình yêu của anh. Nhưng vào thời khắc này, giữa trời đất mịt mờ, ánh mắt cô trở nên mơ hồ, choáng váng, cô không thể nhúc nhích, cũng không thể nói được một câu đầy đủ.
“Quý Noãn, nói chuyện đi.” Mặc Cảnh Thâm đã lường trước cô có thể bị thương khi bị A Đồ Thái bắt giữ, nhưng không ngờ cô lại bị thương đến thế này. Anh đã tìm được cô trong thời gian khá ngắn, nhưng dù sao A Đồ Thái cũng là một kẻ điên vô nhân tính.
Nhìn thấy máu trên khóe miệng và đầu của cô, Mặc Cảnh Thâm cố đè nén cảm giác mãnh liệt muốn giết người. Thấy cô không nói lời nào, anh bất chợt bế ngang người cô lên.“Mặc Cảnh Thâm…” Quý Noãn bị anh vội vã bế lên thì chậm chạp lên tiếng, giọng nói nhỏ rí như muỗi kêu.
Mặc Cảnh Thâm ngừng lại cúi xuống nhìn cô, tưởng rằng động tác bế cô dậy đã làm cô đau: “Xe sắp đến rồi, anh sẽ đưa em vào viện ngay. Em đau ở đâu thì nói cho anh biết.”
Giọng anh rất thấp, như sợ làm kinh động đến cơ thể đang bị thương nặng mà vô cùng yếu ớt trong lòng, cũng như sợ làm kinh động đến bản thân mình đang cố đè nén cơn phẫn nộ sắp bùng nổ.
Lúc trước ở Campuchia, Quý Noãn cũng không bị thương nặng như thế này. Cô chỉ bị đạp một cước, bàn tay bị bỏng, bị chĩa súng đầu, thế mà anh đã căm hận đến nỗi bắn đối phương một phát chết tươi.
Bây giờ Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn chỉ dựa vào chút lý trí để cố giữ tỉnh táo. Quý Noãn nằm trong lòng anh khẽ lắc đầu, mặt vùi sâu vào áo sơ mi của anh, hít vào mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng mát lạnh nhưng vẫn ấm áp chỉ của riêng anh.
“Xin lỗi, em khiến anh bị bọn chúng uy hiếp, hại anh phải mạo hiểm… Tại em chủ quan… xin lỗi… lẽ ra em không nên đến Los Angeles…” Ánh mắt vốn đang cố giữ bình tĩnh của Mặc Cảnh Thâm bỗng tràn ngập xót xa: “Chuyện này không liên quan đến em. Nếu bọn chúng không phát hiện ra em ở gần anh thì chúng cũng sẽ tìm cách gây rối những người khác, anh còn có ba mẹ ở Los Angeles. Nếu em vẫn ở Hải Thành khiến bọn chúng không thể chuyển mục tiêu sang em thì chúng cũng sẽ dùng đến thủ đoạn tàn độc hơn. Với loại người này thì bất kỳ ai có liên quan đến anh đều là điểm yếu để hạ gục anh.”
Thấy Quý Noãn vẫn chưa hết áy náy, Mặc Cảnh Thâm đỡ đầu của cô lên, cúi xuống hôn lên mái tóc cô rồi nói: “Em đến Los Angeles chỉ để làm việc. Dù sao em cũng là người đứng đầu Tập đoàn MN, bắt em ở lại Hải Thành là không hợp lý. Em không làm liên lụy cho anh, là tại anh đặt em vào tình thế nguy hiểm, không phải tại em. Noãn Noãn, em đau ở đâu thì cứ nói, đừng cố chịu, cũng đừng tự trách mình, nghe thấy không?”
Quý Noãn yếu ớt cười khẽ: “Lúc trước đáng lẽ em nên học Phong Lăng bắn súng cho thật tốt… Sau này em học võ tự vệ cũng không nghiêm chỉnh… Nếu em giỏi hơn một chút thì ít nhất còn có thể giúp được anh, không làm liên lụy đến anh…”
Mặc Cảnh Thâm cau mày ôm cô ghì vào ngực, hôn lên tóc cô, lên vết máu trên trán cô, cuối cùng ghé sát vào tai cô trầm ấm nói: “Anh không cần, em chỉ cần là chính em thôi. Anh yêu con người hiện tại của em, không phải thay đổi, không phải học gì hết. Em không cần phải tiếp xúc với những chuyện này, cứ sống một cuộc sống yên bình mới là quý giá nhất. Anh hi vọng em luôn luôn bình an, không cần phải dính dáng đến những thứ liên quan đến súng đạn gì hết. Ngoan, đừng nghĩ lung tung nữa.”
Má Quý Noãn rất đau, có lẽ cũng vì gió ngoài trời lạnh đến thấu xương. Cô không nhìn thấy được một bên mặt trắng bệch của mình bị máu bao phủ đáng sợ đến thế nào, chỉ tựa đầu áp vào ngực anh, khàn giọng nói: “Anh nói xem… Nếu hôm nay em chết trong tay chúng… Thì em có thể quay về nơi chúng ta đã từng gặp nhau không… Hay là… Cuộc sống cũng chỉ có một cơ hội duy nhất được trở lại bên anh một lần nữa…. Liệu có phải… Em sẽ không tìm được anh nữa không…”
“Nói quẩn gì vậy?” Trái tim Mặc Cảnh Thâm như rơi xuống khoảng không. Nhìn thấy Quý Noãn vừa đau vừa lạnh run rẩy trong lòng mình, anh cởi áo khoác ra đắp lên người cô.
Đúng lúc này có mấy chiếc xe chạy đến từ phía sau, nhìn qua thì giống với loại xe của căn cứ XI. Mặc Cảnh Thâm đang định bế Quý Noãn đứng dậy đi đến thì ánh mắt chợt sững lại, nhìn hai chiếc SUV màu đen dừng lại cách đó vài mét, rồi lại nhìn lướt qua mấy biển số xe.
Đúng là xe của căn cứ XI, biển số cũng cùng một dãy quen thuộc, nhưng dường như trên bánh xe màu đen có vết máu mờ mờ. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online. com
Mặc Cảnh Thâm không hề lộ chút dao động, lúc anh định bế Quý Noãn lại thì cửa ghế lái của hai chiếc xe thình lình bật mở, hai người của A Đồ Thái nhảy xuống, chĩa súng trong tay về phía Mặc Cảnh Thâm.
A K và các xe khác bây giờ đang bao vây xe của A Đồ Thái, không ngờ quân tiếp viện lại bị người của A Đồ Thái chặn lại, mà lại còn dùng xe của căn cứ XI để ngụy trang.
Vừa nhìn thấy hai người bước xuống xe chĩa súng về phía mình, Quý Noãn căng cứng người lên tựa vào ngực Mặc Cảnh Thâm.