Lúc Kiều Phỉ bị Phong Lăng giục nhảy từ du thuyền xuống xuồng phao đang đậu trên mặt biển trước thì chuyện ngoài dự liệu xảy ra.
Một khắc đó, lửa ở phần sau du thuyền đã lan đến mũi tàu. Du thuyền sắp bị lửa lớn bao trùm hoàn toàn, trên thuyền chỉ còn lại phu nhân thị trưởng Ritter đang vô cùng căng thẳng và Phong Lăng đang bế một đứa nhỏ khóc lóc quẫy đạp lung tung không ngừng. Phu nhân thị trưởng Ritter nhìn thế lửa ở phía sau, hoảng hốt la hét kêu cứu nhưng lại không dám nhảy xuống biển. Bà sợ mình không nhảy tới được xuồng phao, còn sợ mình nhảy xuống biển rồi sẽ bị chìm luôn không nổi lên được.
Khói dày giăng khắp bốn phương, phu nhân thị trưởng Ritter vừa ho khan vừa khóc lóc, kèm theo tiếng gào thét như muốn nứt phổi của đứa nhỏ ba tuổi, Phong Lăng có cảm giác toàn bộ thế giới của mình sắp bị lụt bởi nước mắt rồi.
Thế lửa càng lúc càng lớn, xuồng phao không tài nào đến quá gần du thuyền được. Cứ dùng dằng một thời gian như thế, khiến cho xuồng phao phải lùi về sau thêm một khoảng nhỏ, nếu không, để nó bị ảnh hưởng bởi lửa trên thuyền thì sẽ không chở được bất cứ ai nữa.
Thấy phu nhân thị trưởng Ritter cứ khóc lóc gào thét mãi, làm sao cũng không chịu nhảy xuống, Phong Lăng cau mày đanh giọng quát: “Nhảy xuống đi! Nhảy xuống mau!”
“Không... Tôi không dám...”
“Muốn sống thì nhảy ngay đi! Nhanh lên!”
“Tôi sợ...”
“Chỗ này tiếp tục cháy nữa thì hai người chúng ta và đứa nhỏ này đừng hòng sống sót. Bà có biết trên du thuyền lớn thế này có tổng cộng bao nhiêu khoang dầu không? Bà có biết một khi khoang dầu ở chỗ này nổ tung thì chúng ta cả xương trắng cũng không còn để đưa tang không? Mau nhảy đi!” Phong Lăng quay sang giận dữ nói với bà ấy: “Nhảy!”
Thấy phu nhân thị trưởng Ritter cứ mãi khóc lóc lắc đầu lia lịa, Phong Lăng tức giận một tay ôm con trai của bà, một tay dùng sức đẩy bà xuống biển.
Nhưng phu nhân thị trưởng Ritter cứ bám chặt lấy rào chắn, sống chết cũng không chịu nhảy xuống.
Bà ấy rít lên: “Tôi không biết bơi! Tôi sợ nước! Sợ lắm! Tôi không dám đâu!”
“Mau nhảy đi!” Kiều Phỉ ở phía dưới xuồng phao không nghe được cuộc đối thoại trên này nên không hiểu tại sao lâu như thế rồi mà họ vẫn chưa nhảy xuống, khiến cho xuồng phao có thể dễ dàng đón lấy bọn họ cứ dần bị ép lùi về sau ngày càng xa, gần như đã sắp vượt khỏi khoảng cách an toàn rồi.
“Nhảy đi!” Phong Lăng mất kiên nhẫn trừng mắt với bà ấy: “Bà muốn chết đúng không?”
Cô vừa nói vừa cởi áo phao trên người mình ra quấn lên người đứa nhỏ trong lòng, chẳng quan tâm gì nhiều được nữa mà ném đứa nhỏ đang bế trong lòng xuống phía dưới trước.Vừa thấy con mình bị ném xuống, phu nhân thị trưởng Ritter bỗng hét lên một tiếng xé gan xé ruột.
Trực thăng ở trên không không biết người phía dưới đang nói cái gì, thế nhưng trong ống nghe lại truyền đến giọng nói tức anh ách của Kiều Phỉ: “Người bị nhốt không chịu nhảy xuống biển! Sóng gió lớn quá, thế lửa lan ra rất nhanh, xuồng phao không tài nào đến gần được nữa.”
“Xin lên thuyền cứu người.”
Kiều Phỉ vừa nói vừa dang tay bắt lấy đứa nhỏ vừa bị ném xuống. Trên người đứa nhỏ có áo phao của Phong Lăng đưa cho, vừa rơi xuống mặt biển đã lập tức được Kiều Phỉ nhanh chóng chạy đến bắt lấy được, không để cho đứa nhỏ kịp sặc nước đã đưa lên xuồng phao.
Lúc này thành viên đội cứu viện trên trực thăng nhìn tình hình dưới này, cau mày nói: “Không được, thế lửa lớn quá rồi, không kịp lên thuyền, sắp nổ rồi.”Một lát sau, trong tai nghe vang lên tiếng thành viên của đội cứu viện kết nối với máy truyền tin của đội 2 ở một bên khác: “Lão đại, người bị nhốt trên thuyền không chịu nhảy xuống, Phong Lăng cũng còn ở trên đấy, cứ lãng phí thời gian như vậy thì e là hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên rất cao. Tất cả thuyền và trực thăng cứu viện xung quanh đều sẽ chịu ảnh hưởng của vụ nổ.”
Tuy Phong Lăng đeo tai nghe, nhưng trên du thuyền thật sự không thể nghe rõ được bên trong nói cái gì. Cô chỉ láng máng nghe được tiếng sóng truyền rè rè, hình như còn nghe được cả giọng của Lệ Nam Hành, nhưng lại không chắc chắn lắm.
Ngay cả cô cũng hít khói nhiều đến nỗi mắt nổ đom đóm, huống hồ gì phu nhân thị trưởng Ritter cứ khóc lóc mãi bên cạnh.
Bỗng nhiên Phong Lăng như nghe được âm thanh gì đấy, cô ngẩng phắt đầu nhìn về phía trước, trực thăng của đội cứu viện đang bay đến gần chỗ này không chút do dự. Cô lập tức nhíu mày lại, họ định làm gì? Biết rõ thuyền sắp nổ, để bảo vệ sự an toàn cho tất cả các thành viên khác, không phải nên mau chóng bay ra ngoài ở khoảng cách an toàn sao, sao giờ lại đến gần đây? Tiếp đó, cô lại thấy phía dưới trực thăng được mở ra, thòng xuống một cái thang dây. Đội trưởng đội cứu viện tự mình leo thang dây xuống từ cửa khoang phía dưới trực thăng.
Phong Lăng kinh ngạc, tháo tai nghe xuống rồi từ từ đi đến gần chỗ kia xem sao.
Trực thăng tiến gần thế lửa bay lơ lửng trên không chịu ảnh hưởng nhiệt độ cao phát ra tiếng ồn vang dội, cánh quạt vẫn xoay tròn vùn vụt như cũ, thang dây ở giữa không trung rung lắc dữ dội, mà đội trưởng đội cứu viện vẫn nhanh nhẹn leo xuống. Khi leo xuống đến nơi thì đội trưởng đội cứu viện cũng thuận lợi đến gần vị trí của Phong Lăng và phu nhân thị trưởng Ritter.
“Mau! Lại đây!”
Phong Lăng dừng lại một chút, biết là bọn họ tới cứu mình.
Nhưng cô vẫn chưa quên nhiệm vụ. Người không dám nhảy xuống biển là phu nhân thị trưởng Ritter, nếu cứ giằng co như vậy nữa, phu nhân thị trưởng Ritter mất mạng ở đây thì nhiệm vụ lần này cũng coi như thất bại.
Cô bỗng nhiên kéo tay phu nhân thị trưởng Ritter đưa cho đội trưởng đội cứu viện.
Đội trưởng đội cứu viện chỉ nhìn Phong Lăng một lát, không hỏi nhiều cũng biết ý của Phong Lăng là gì. Anh ta không có bất kỳ dị nghị gì đỡ phu nhân thị trưởng Ritter vẫn luôn đang kinh hoàng thất thố khóc lớn đến thang dây. Thang dây này mỗi lần chỉ mang theo được một người leo lên, trực thăng thấy đã có người leo lên thang dây nên vì lý do an toàn của mọi người lập tức bay lên cao.
Thấy đội trưởng đội cứu viện và phu nhân thị trưởng Ritter vẫn còn đang treo trên bậc thang cuối của thang dây, nhưng ít nhất là đã rời khỏi khu vực sắp nổ, Phong Lăng tháo tai nghe vướng víu đã bị lửa đốt đến mức không thể nào tái sử dụng nữa ở trên cổ xuống. Lúc Kiều Phỉ ở phía dưới đang không ngừng hô lên bảo cô mau nhảy đi, Phong Lăng nhảy thẳng xuống mặt biển.
Gần như chỉ nửa giây sau khi Phong Lăng nhảy xuống khỏi du thuyền, khoang dầu trên thuyền bùng nổ trong nháy mắt. Ánh lửa bắn tung tóe khắp bốn phía ửng đỏ cả bầu trời, một trận nổ mạnh dữ dội vang lên ngay phía sau Phong Lăng.
Trong nháy mắt rơi vào mặt biển, Phong Lăng cảm thấy sau lưng bị lực xung kích mãnh liệt nóng rát đánh đến. Cô ho một tiếng, lập tức cảm nhận được vị rỉ sắt xộc lên cổ họng. Cùng với tiếng hét đau lòng của Kiều Phỉ, trong khoảnh khắc ánh lửa như bao phủ hoàn toàn phía sau lưng, cơ thể Phong Lăng mất khống chế rơi thẳng xuống mặt biển. Vào giây phút rơi vào biển lạnh giá, Phong Lăng theo bản năng muốn bơi nổi lên, nhưng cơn đau đớn kịch liệt sau lưng cùng cơn nhức nhối trong lồng ngực khiến cô chẳng còn sức lực nào để động đậy.
Kiều Phỉ ở trên xuồng phao cũng chịu ảnh hưởng lớn từ vụ nổ, nhưng đứa nhỏ thì đã được anh ta đưa lên thuyền cứu viện của quân đội Mỹ. Anh ta đảo mắt nhìn về phía biển nơi Phong Lăng nhảy xuống, muốn thả thêm một chiếc xuồng phao xuống cứu người nhưng lại bị quân đội cản lại, đồng thời ngăn anh ta nhảy xuống biển, nhắc nhở: “Không thể dùng thêm xuồng phao nữa, sẽ dẫn đường nổ, vùng biển này đã chịu ảnh hưởng rồi, không thể nhảy xuống...”
“Nhưng Phong Lăng vẫn đang ở dưới đó! Cậu ấy bị thương sau vụ nổ rồi, buông tay ra!”