Gió Ban Mai

Chương 101




Trinh từ từ khép nhẹ đôi mắt, hàng lông mi cong cút, chiếc mũi khẽ phập phộng nhẹ, đôi môi mấp máy gì đó, nét mặt thư giãn an nhiên đến lạ kì, rồi tự dưng không biết bằng sức mạnh ma mị nào đó bản thân không kiềm chế được đưa khuôn mặt từ từ đến gần. Khi chỉ còn cách khoảng gần một gang tay thì bỗng dưng bầu trời đêm ấy sáng bừng lên lần nữa làm giật mình từ đổ bánh kem, may nhanh trí đánh trống lảng giật hộp padora xuống nở nụ cười tự nhiên nhất:

- Chúc mừng sinh nhật!

Trinh cười rạng rỡ ngắm những bông hồng rơi, đôi tay đưa lên hứng. Thấy hành động này mới nghĩ đến thật may mắn khi ban nãy Trinh mở mắt kịp lúc không thì không biết hai đứa sẽ làm ra sao, cứ để tự nhiên như thế này là tốt nhất rồi, mình sẽ bảo vệ nụ cười vô tư này.

Lúc này khi những cánh hoa hòng đã rơi hết, đưa Trinh đến chiếc bàn nhỏ cũng phủ đầy cánh hoa hồng trên mặt bàn, ở chính giữa là chiếc đèn dầu cổ trông cực kì tinh xảo, có lẽ là của quý tộc thời xưa, và đương nhiên cái này chắc cũng anh chủ quán chuẩn bị nốt chứ mình đào đâu ra mấy cái loại này. Đặt bánh xuống bàn rồi ga-lăng kéo ghế ra, người nghiêng góc bốn lăm độ đưa tay hướng từ Trinh về chiếc ghế:

- Mời ngồi!



Rồi hướng lại tay về phía Trinh. Trinh mỉm cười nắm lấy đôi bàn tay đưa ra nhẹ nhàng "cảm ơn" rồi tiến về đặt bàn tọa xuống. Đấy tưởng gì làm phục vụ bàn cũng dễ mà.

Ra hiệu chờ đợi một tý rồi chạy đi lấy dao nĩa cắt bánh, thật ra chạy ra chỗ anh chủ chuyển sang bước tiếp theo, đổi nhạc sang "chúc mừng sinh nhật" của Quang Vinh rồi đi ra đằng sau tiếp tục chuyên mục tới.

Đem dao với đĩa ra tính đem cắt nhưng mà có người chê mình ít hoa tay cắt xấu nên cứ để họ làm gì thì làm, dự tính là muốn ga lăng một chút rằng là vừa cắt vừa hát cho nó lãng tử, thôi thì họ đỡ việc cho mình rồi thì tập trung nghêu ngao thôi, cũng rất ra gì và này nọ đấy, nhưng thật ra là hát nhép, bởi vì cái giọng chua lòm sợ Trinh đang ngày vui thành thảm họa mất. Sau khi Trinh cắt ba phần bánh xong, cũng là lúc mình vào điệp khúc thì Trinh ngước lên nhìn mặt mình đầy khó hiểu, mình cũng nhìn lại với vẻ mặt thừa ngơ ngác, rồi nó đưa ra câu hỏi ngờ vực:

- Mày đang làm cái gì thế?

Ơ bộ không thấy người ta đang biểu diễn bằng cả tính mạng hay sao? Nếp nhăn trên khuôn mặt, biểu cảm thật trôn, cổ họng rung rung luyến láy như thế này lại hỏi câu ngây thơ thật. Lại từ tốn giải thích:

- Tao đang hát chúc mừng sinh nhật mày đây này.

Lúc này Trinh hết kiên nhẫn bỏ bộ dao nĩa xuống, nhíu cặp lông mày nói:

- Tao thấy lúc mày mấp máy môi và lúc mày không trả lời bản nhạc có khác quái gì nhau đâu?



Ấy bạn hiền tiếp thu kiến thức thật chậm chạp, mấp máy môi là cái gì chưa nghe tới bao giờ. Cái này chính xác nhất phải là cover, là cover đấy bạn ạ, thế kỉ hai mốt rồi cập nhật kiến thức thường xuyên vào. Chỉ mỗi khác cái là cùng với ca sĩ thôi. Đúng rồi, là cover cùng ca sĩ.

Sau khi trình bày ý kiến đó thì bị ăn lườm cháy cả mặt, tiếp đó Trinh gào miệng lên:

- Anh tắt hộ em cái nhạc.

Bài hát tịt ngay tắp lự, chưa dừng lại ở đó Trinh buông lời đe dọa:

- Mày ngồi im đó chờ tao.

Tính làm gì, tính làm gì tao hả, có tin tao mách mẹ không? Nhưng may quá nó bảo vậy xong cầm một phần bánh kem theo. Cười nhếch mép phát, cứ tưởng thế nào.

Lát sau Trinh quay lại với cây đàn ghitar trên tay, ngồi lại về chỗ ngước mắt lên hỏi:

- Mày hát được bài nào?

Hát thì bài nào chả hát được, nhưng mà không thành lời được thôi, còn nếu là bài thuộc nhất thì mạnh dạn chọn bài "Em luôn ở trong tâm trí anh" - The men.

Trinh sau khi tiếp sức bằng miếng bánh kem, liếm mép để xóa đi vết còn xót lại trên môi gật đầu xác nhận:

- Tao biết bài đó.

Rồi tay thanh thoát dạo đoạn đầu, con gái đánh đàn ghitar đã ngầu rồi, lại còn mặc váy trắng nữa, tựa thiên sứ tỏa hào quang giữa màn đêm ấy. Khi những nốt nhạc từ các ngón tay thon dài ấy gảy lên là tâm hồn như chìm vào cơn mơ, nhẹ nhàng bồng bềnh trong cơn cầu vồng. Qua hai lần dạo nhạc, phải đến khi Trinh lên tiếng nhắc nhở mới thoát ra được cái u mê ấy. Húng hắng giọng để lấy lại thể diện, ra dấu "ok" để tiếp tục đêm diễn. Rồi thiên sứ lại tỏa ra ánh hào quang tiếp tục, nhưng mà sau một đoạn dạo đầu ánh sáng lại vụt tắt, không những vậy thiên sứ ấy còn mở miệng ra nạt nộ:

- Mày đang hát cái quần què gì vậy?