Gió Ban Mai

Chương 104




Phải mãi đến khi những cơn gió mang sương đêm nhè nhẹ chạm làn da đánh thức tâm hồn thì hai đứa mới nhận thức được là trời đã về đêm muộn, hoặc cũng có thể là nhận ra từ lâu nhưng cố lờ đi để tận hưởng những thứ mà cảm xúc muốn có. Vẫn tư thế cũ khi cả hai ngồi sát cạnh nhau, mắt cùng chung một hướng nhìn, giữ nguyên tư thế tựa đầu trên vai mình, Trinh lắc đầu than thở:

- Tao không muốn về đâu.

Bản thân thì muốn vậy nhưng những cái lạnh thấu gió thu đêm không ngăn được cảm giác rùng mình cả hai đứa mặc dù đã trốn rất kĩ trong chiếc khăn mỏng. Thì bản thân mình cũng muốn như thế này mãi, nhưng mà anh chủ cũng phải nghỉ ngơi nữa chứ, từ lâu rồi đã không còn nghe thấy bất cứ tiếng động từ trong quán phát ra, có thể ổng đã ngủ quên từ lâu rồi ấy. Với lại sương rơi ngày càng nhiều, cứ thế này khéo đến mai hai đứa chân lạnh toát mất, được nắm tay tựa đầu bên cạnh người mình thích cũng lãng mạn đấy nhưng mà cái gì quá cũng không tốt, khéo thành lãng nhách ấy, rồi mai lên báo với thông báo tìm trẻ lạc, rồi ngày tiếp theo với tiêu đề "trời lạnh còn không biết vào nhà, giới trẻ hiện nay đã không còn cảm giác", nghe cứ ngu ngu kiểu gì ấy.

Nhẹ nhàng tách Trinh ra rồi từ từ đứng dậy, bắt trước phong thái quản gia, đầu liền lưng khẽ cúi nhẹ, hai chân đứng thẳng song song với vai, ngón tay trái giữ nguyên đường chỉ quần, tay phải từ từ đưa về phía trước:

- Hôm nay xin phép được vinh dự được đưa Trinh xinh gái về nhà.



Trinh thấy vậy cười thích thú giơ tay ra nắm lấy từ từ đứng dậy:

- Được, nay cho phép đặc quyền như vậy.

Rồi hai đứa lại ôm bụng cười do diễn quá sâu, hoặc có thể lúc ấy còn vì lý do nào khác nữa.

Sau khi tiễn Trinh ra xe trước thì hướng tới quầy lễ tân, lúc này thì có anh chủ đang cười chờ sẵn ở đó. Lịch sự bắt tay anh chủ một cách thân thiện:

- Dạ cảm ơn anh!

Anh chủ cũng giơ tay bắt lại, rồi như phép lịch sự, anh mở lời đáp lại:

- Cảm ơn em!



Rồi hai anh em cùng thở phào nhẹ như thế mới gỡ được mấy tấn thuốc nổ vừa được gỡ ra vậy. Tựa chung lại ai cũng cảm thấy hôm nay thành công mĩ mãn rồi.

Hắt một hơi để vào chủ đề chính, anh thấy vậy cũng nghiêm túc lại, mình lên tiếng trước:.

||||| Truyện đề cử: Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em! |||||

- Anh xem chi phí hết bao nhiêu em gửi.

Phải rồi, cái quan trọng ở đây là kinh phí, bao quán cả tối, mặc dù có thi thoảng khách vào nhưng có lẽ bị mời ra ngay lập tức, cộng thêm combo nến đếm sơ sơ có gần trăm cốc chứ mấy, thêm cái bánh sinh nhật tuyệt phẩm, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra có quán nào quanh đây có thể làm được như vậy, lại còn bộ quần áo giống hệt người nhận như này quá cao cấp rồi. Nặn nặn tiền trong túi khéo còn chưa trả nổi vụ thứ nhất chứ đừng nói đến cái thứ hai với thứ ba, thôi cùng quẫn lắm thì gán Trinh lại trả nợ, dù gì bữa hôm nay cũng từ nó mà ra, đánh đàn với hát rất hay, cho ở lại phục vụ chắc cũng được thả ra sớm thôi chứ còn để rửa bát thì hên xui. Ấy vậy mà anh chủ chỉ nhẹ nhàng nói:

- Hôm nay quán bao trọn toàn bộ chi phí.

Câu nói của anh làm giật mình một chút, quay đi quay lại bảo chi phí năm củ cũng gặt đầu luôn ấy chứ làm gì có chuyện free như thế này. Đem thắc mắc ra hỏi:

- Nhưng mà anh ơi, hôm nay là do em tổ chức cho bạn em.

Chưa để nói hết câu anh chủ từ tốn giải thích:

- Em đừng hiểu nhầm, cái này là bọn anh làm cho Trinh, như em thấy đấy với anh Trinh vừa là cô chủ, vừa là em gái vậy.

Khoan khoan khoan, hình như mình bỏ lỡ cái gì hay sao ấy. Bọn anh? Vừa cô chủ? Vừa em gái là gì vậy? Chưa kịp thắc mắc anh lại nói tiếp:

- Có thể là anh nói nhiều với khó hiểu cơ mà anh vẫn nói. Sau vài lần quan sát em, anh thấy em chưa đủ yêu cầu với Trinh, có lẽ bây giờ do còn trẻ tuổi, một khoảng thời gian sau nữa mới cùng với sự cố gắng rất nhiều nhưng sau khi thấy biểu hiện của Trinh thì anh chấp nhận em. Hiện tại hai đứa như thế này là tốt nhất. Còn để tiến xa hơn nữa thì hãy chờ đợi. Trinh cũng có nỗi khổ riêng của mình, đợi sau khi con bé giải quyết xong hết mọi việc thì mong hai đứa tiếp tục vui vẻ như thế này, à không phải hanh phúc hơn thế này.

Những lời nói chân thành của anh làm bản thân cực kì bối rối, hàng loạt thông tin không đầu không cuối cái gì mà đạt yêu cầu, rồi chấp nhận nữa, và còn nỗi khổ riêng. Đem câu hỏi ra thắc mắc thì anh chỉ mỉm cười và không trả lời câu nào cả. Thật sự trong lòng rối như tơ vò.