Gió Ban Mai

Chương 108




Ai mà chẳng có ảo tưởng của riêng mình, giữa một rừng thiên nhiên phong phú như vậy tự trong đầu mình nhảy số thứ tự những người tiết kiệm vải hàng đầu thì bên cạnh vang lên giọng nói khó chịu:

- Này, tự dưng tao lại không muốn tập nữa rồi đấy.

Tự dưng không muốn tập? Không muốn tập thì thôi nghỉ một mình đi mắc mớ gì nói với tao, mà trước giờ mày có muốn tập đâu, chỉ có muốn đánh người thôi chứ còn gì, chắc lại kiếm lí do nào đó. Quay sang bên cạnh xác minh thì thấy Trinh gồng tay lên, nắm đấm siết chặt, ánh mắt tia lửa điện. Lúc này đầu lại nảy số thêm cái nữa, biết ngay nguy hiểm đang cận kề dù chẳng biết rõ nguyên do, còn xuất phát từ đâu tự biết luôn, giằng vội túi rác trong tay nó rồi lấy cớ lẩn mất, tuy hơi tiếc rẻ khi sắp tìm ra giải quán quân rồi nhưng mà không còn cơ hội trao giải cũng hơi đần, cũng ham sống sợ chết lắm chứ.

Đến chiều ngày tiếp theo, tin nhắn đến lại đúng giờ đó, vẫn cút ngủn ngần ấy chữ "đói". Dọn đỡ đồ vào xong xin mẹ nay đi lấy đồ tiếp, mẹ thì ngạc nhiên lắm tự dưng thằng con hăm ăn lười làm dạo này chăm thế, cũng chẳng bỏ lỡ cơ hội này quá lâu mẹ chuẩn cho nguyên một cái sớ dài dằng dặc, mình thì cũng chẳng phải đi lựa từng cái một đâu nhưng mà đợi người ta chuẩn bị đồ lâu. Thôi ít ra còn được thả về với xã hội, cho đi lấy hàng hộ.

Lần này rán đồ tỉ mỉ lắm, đồ rán chắc chắn sẽ ngon. Khắc phục từ lời phê bình hôm qua, nay quay bánh lâu thêm một tý ấm trong giòn ngoài, kiểu gì cũng lác mắt cho xem, đã vậy còn lấy áo quấn lại giữ độ ẩm giữ nguyên sự tươi mới, lần này có mà phàn nàn bằng miệng nhé.

Đưa cho Trinh nó ăn thì cạp hết sạch bách nhưng chẳng biểu cảm gì trên mặt cả. Ơ phải có lời cảm ơn cho nhà đầu bếp này chứ, ho nhẹ nhắc khéo nó:

- Hôm nay mày cảm thấy sao?

Lần này không có câu trả lời, Trinh một tay che miệng sợ rơi hết tinh hoa ra ngoài, tay kia giơ cả năm ngón tay lên, biểu thị năm trên năm sao, là tuyệt phẩm đỉnh cao nhất của người đầu bếp đạt được bấy giờ. Đấy chả qua hôm qua bị vội thôi chứ để phải sắn tay vào bếp thì lại.. ngon không cưỡng nổi chứ lại. Thôi thì nể tình nó cũng đã nhận ra tài năng của mình, cười khuyến mại cái. Lúc này Trinh mới nuốt xong nốt hộp sữa fami, quay sang nhếch mép cười khinh bỉ nụ cười hoa hậu thân thiện của mình rồi miệt thị:

- Mày đang tự mãn cái gì vậy? Năm trên mười điểm mà đã phổng mũi đến mức này rồi á. Bánh thì cứng qua quay lâu rồi để ẩm, đồ cháy xẹm trong đỡ sống hơn hôm qua một tý, chỉ là một tý thôi nhá.

Ừ thì ai chẳng biết mấy cái kiến thức cơ bản của cơ bản thế. Đồng ý là muốn nóng trong thì vỏ ngoài phải xém chứ, muốn bánh giòn thì phải nướng quá tay mới thêm được chữ rụm nữa, chả qua nãy đi đường gió to bị nguội tý thôi chứ cứ thử ăn tại quán xem, cũng ra gì phết đấy. Cứ chê chê, giỏi đi mà nấu xem nó khó đến mức nào, đứng ngoài coi có vẻ dễ thôi chứ bắt tay vào mới phát sinh vấn đề, người ta đã làm cho rồi còn khó tính, sau nhịn, không biết thưởng thức nghệ thuật gì cả. Nhưng mà đấy chỉ là tự nhủ trong tưởng tượng thôi chứ mở miệng ra phàn nàn xem, ngay lập tức được góp ý bằng nắm đấm liền, rồi nó sẽ trả lời rằng là thanh toán bằng vũ lực cho coi. Thôi nhịn.

Trong lúc thu dọn xung quanh cất vào túi buột miệng cất câu hỏi vẫn còn thắc mắc từ hôm qua:

- Ơ này Trinh, tao tưởng mấy cái mày ghét thì đừng hòng bắt mày tham gia, hay tại cũng thích tập múa thế?

Thì đúng rồi, tính hung dữ như quỷ, ai ép nó đi cho được. Đang cất nốt hộp sữa vô túi rác, Trinh dừng tay lại mắt gườm gườm, nói với tông giọng trầm:

- Nhờ ơn ai đó ghi tao vào sổ cờ đỏ đi học muộn, bị đứng lên trước cờ nên "được" đích danh cô chủ nhiệm chỉ điểm lấy công chuộc tội.

Khỏi phải nói cái ơn người Trinh vừa nhắc đến là ai, giằng luôn hộp sữa ném vào túi rác, buộc gọn lại cầm vứt rồi chuồn vội. Khiếp, có mỗi cái vụ quên thôi mà dí đến tận ba tháng sau, đúng dân chuyên văn sử địa, thuộc lòng là nghề luôn ấy chứ. May hôm qua đọc tin nhắn là phi đi mang đồ ăn ứng cứu cho nó luôn chứ quả đó mà quên xong "hề hề tao chở mày đi ăn" thì có mà xé xác mình ra luôn đền tội. Lòng tự nhủ mình là người gay ra cơ sự này nên sẽ có trách nhiệm lo cho cái bụng háu đói của nó vậy. Cơ mà trách nhiệm thì trách nhiệm nhưng tiền vẫn phải thu đều, thóc đâu mà đãi gà rừng, nợ hai hôm kí sổ hôm nào tính cả lãi, một hôm lãi một thơm má, hị hị.

Cứ ngỡ mình sẽ người đại lí phân phối phục vụ nó đến khi kết thúc buổi biểu diễn văn nghệ mà ngay ngày hôm sau, đã có người khác thay thế làm điều đó hộ rồi.