Gió Ban Mai

Chương 99




Xuống xe đang tính cứ nắm tay dung dăng dung dẻ đi vào mới nhớ ra bên trong có bóng bay, phải kiểm tra trước không thì toang, nhẹ nhàng tách đôi bàn tay đang nắm Trinh ra, gãi đầu tỏ vẻ ngây thơ vô số tội xin lỗi rồi chuồn vào gấp bên trong. Vừa phi đến cửa thì bắt gặp anh chủ đang đứng nghiêm chỉnh phía đằng sau cánh cửa, bộ suit đen, bên trong có vận áo sơ mi trắng, bên trên có đeo chiếc nơ nhỏ, cực kì lịch lãm. Trông thấy mình anh nháy mắt nói:

- Mọi thứ xong rồi, dẫn vào đi em.

Vẻ mặt tự tin của anh chủ cũng an tâm phần nào, tự tin xoay người bước lại về phía Trinh, người đang trưng ra vẻ mặt hơi khó chịu, chắc trời tối quá nên mình suy nghĩ linh tinh, ra chiều suy nghĩ gì đó ghê sớm lắm. Kể ra nó cứ im lặng như thế này thì cũng dễ thương lắm chứ. Cốc nhẹ vào đầu nó cái, nhìn ngẫn thế này chắc đứng đến mai mất.

Chẳng hiểu dũng khí đâu tự nhiên nắm tay mềm mại kia rồi dẫn vào, cũng thấy phản đối kháng cự gì, đấy cứ ngoan ngoãn vâng lời như thế này có phải dễ thương không.

Đi được một đoạn thấy có vẻ phía sau hơi tụt lại, quay lại nhìn thì Trinh cứ nhìn lom lom vào điểm hai bàn tay nắm nhau, không lẽ nó không thích, cũng đúng thôi tự dưng nắm tay con nhà người ta ai chả ghét, không đánh cho là may rồi, tại mình vô tư quá. Thấy mình hơi quá đáng lên buông lỏng nhẹ ra, mới thế Trinh lại trừng mắt quát:

- Mày tính bỏ đi đâu? Để nguyên đó đi đâu.



Ơ thế mà tưởng ánh nhìn kia là phản đối không được tiếp xúc thân mật chứ, ai bảo con gái dễ hiểu bước ra đây. Mà Trinh đã nói thế thì sợ gì mà không nắm, nâng niu hơn nâng trứng dắt công chúa đi vào.

Mới bước vào đến cửa đột nhiên anh chủ quán cúi nhẹ đầu xuống, tay phải úp trước ngực, tay trái đưa từ trái qua phải theo hướng tiến bước của đối phương rồi nói:

- Kính mời tiểu thư.

Phong thái dịu dàng thanh lịch đến nỗi không tin vào mắt mình, chưa nghe thấy cái vụ này bao giờ, đúng là phong thái đĩnh đạc của người đàn ông khiến mình phải ghen tị. Thấy hành động tuyệt vời như vậy cũng muốn ghi điểm trong mắt Trinh, bắt chước lại lại hành động ý như vậy, khẽ cúi người, tay phải đưa ngang người chỉ dẫn cho thượng đế, nhưng do không để ý xung quanh, cánh tay đập mạnh vào cánh cửa, cơn đau chợt ập lên não nhưng sĩ diện cứng miệng nhưng tông giọng hơi lệch:

- Kính mời tiểu thư.

Trinh thoáng giật mình rồi đưa cái ánh nhìn ái ngại cái đứa vừa làm cái hành động ngu ngốc, đưa ra câu hỏi:

- Mày không sao chứ?

Đối với một quý ông, "đau" không nằm trong từ điển, ưỡn ngực dõng dạc tuyên bố:



- Không sao thưa tiểu thư.

Trinh gật đầu rồi nói tiếp:

- Không sao là tốt, nhưng mà tao cấm mày gọi tao là tiểu thư. Tuyệt đối cấm.

Gật đầu đầy vẻ thanh lịch, đáp lại đúng chuẩn quý ông:

- Vâng! Thưa mày.

Đồng thời đưa tay mời vào trong. Trinh cất bước đi vào, nhưng lần này có nụ cười tươi trên môi. Ủa vậy ra nó thích cách xưng hô như thấy này à, tưởng muốn được gọi là tiểu thư, cao cấp hơn là công chúa thì sẽ vui phát dở luôn ấy chứ. Lúc bán hàng cho học sinh, đặc biệt là giới tính nữ thi thoảng tếu tếu vẫn trêu mấy đứa như:

- Phần ăn của tiểu thư đã xong.

- Mời hot girl thưởng đồ.

Vậy mà tụi nhóc kia còn ngại ngại, mặt đỏ đó chứ, bù lại mình được bo thêm một chút đỉnh, kĩ năng thì chưa bằng anh chủ quán nhưng cũng ổn áp mà, sao lại có người không thích nhỉ.

Lúc này anh chủ quán vỗ vai thì thầm nhỏ:

- Này chàng trai, để quý cô chờ là một tội ác đó.

Giật mình tỉnh giấc, nhỡ hâm dở này ngứa tay chọc thủng hết bóng bay thì bỏ bu, vội vàng đi vào theo khung cảnh thật sự choáng ngợp, hóa ra ánh sáng dịu nhẹ kia là chiếc đèn chùm to treo giữa căn phòng, ở dưới sàn là hàng cốc nến dài xếp tạo thành một lối đi tạo cảm giác khung cảnh lãng mãn này, ánh sáng dịu nhẹ ấy là từ chiếc đèn cổ kia hay là những ánh lửa dập dìu này nữa.

Tiếp đến là những cây bóng bay được vẽ thêm biểu cảm cho sinh động, khi là mặt cười, cười chảy nước mắt, còn kiểu hôn gió thả tim nữa chứ, trong cũng đáng yêu đấy nhưng mấy cái này có phải do mình làm đâu, à thì đúng bóng bay của mình nhưng mà mấy cái biểu cảm này là sao. Quay lại nhìn anh chủ thì ảnh chỉ mỉm cười đưa tay ra dấu hiệu đi tiếp (vẫn theo phong cách quản gia). Đúng là người đàn ông mười điểm không có nhưng, rồi bỗng trongg lòng chợt bừng lên cảm giác "nhỡ anh chủ cũng thích Trinh thì phải làm sao", mình có cạnh tranh được người này không vậy. Tuy là vô căn cứ nhưng mà cái con dở dở ương ương này lắm người thích lắm, bạo lực khó gần nhưng mà trong trường đã có cả một groud dành cho nó rồi. Và hình như thằng Nml hình như cũng có tham gia và giữ chức vụ gì đó khá lớn thì phải, đợt nó có kể mà, rồi nó còn lôi kéo dụ dỗ mình nữa nhưng mà thời gian đi chơi với đối tượng thần tượng kia thì làm sao dư ra chút rảnh rỗi nào, với lại cái ngữ như thằng Nml làm chức to thì chứng tỏ cái hội đó có vẻ hơi í ẹ nên thôi. Mà nếu không có thích thì nhìn vẻ dễ thương của Trinh hôm nay thì cũng đổ trong vòng một nốt nhạc mà thôi, dù có là con gái. Đúng là quá nguy hiểm mà khi mà tình địch tăng lên theo cấp số nhân.