Hơn mười giờ tối, Hạ Liên mới làm xong công việc bị tồn đọng lại trong mấy ngày cô đi du lịch. Cô gập laptop xuống, xoay xoay chiếc ghế tựa, ngắm nhìn một lượt căn phòng của mình. Trên bàn vẫn còn vương vãi thức ăn cô ăn lúc tối chưa kịp dọn. Bất giác Hạ Liên tự cảm thấy xấu hổ với chính mình, đứng lên thu dọn, rửa bát rửa đĩa xong xuôi, rồi lại lúi cúi đi quét nhà, hút bụi. Thói quen của Hạ Liên là phải đợi đến tối mới dọn nhà, nếu muộn quá thì lại để tối mai dọn, chứ nhất định không dọn vào ban ngày.
Căn nhà của cô tuy được mua ở khu đô thị, nhưng nó lại là căn nhà nhỏ nhất trong khu, giá cũng tầm trung, nhân viên văn phòng như cô có thể có khả năng trả góp được. Căn nhà tuy không được rộng rãi, thoáng mát, nhưng lại đem lại một cảm giác gì đấy rất dễ chịu nếu bạn bước vào trong. Có lẽ là vì Hạ Liên rất chăm trang trí nhà cửa, ngoài ra cô còn nuôi thêm một chú mèo nên trông ngôi nhà ấm cúng hơn bao giờ hết. Mấy hôm đi du lịch, cô phải gửi tạm mèo sang nhà hàng xóm nhờ chăm hộ, tất nhiên cũng không quên đưa bịch hạt cho họ để họ cho mèo nhà cô ăn.
Chiều nay, khi vừa về tới nhà là cô đã sang đón mèo của mình và biếu hàng xóm một chút quà bánh cô mua lúc sáng.
Hạ Liên nhặt được chú mèo này khoảng 4 tháng trước, trên đường từ chợ về nhà. Chú mèo con bé tí, kêu những tiếng kêu yếu ớt, như sắp chết. Người nó bẩn thỉu, gầy rộc. Hạ Liên thương tình nên mang nó đi thú y chữa trị. May mắn làm sao chú mèo đã khỏe lại, Hạ Liên đem nó về nhà nuôi và đặt tên là Hạt Dẻ. Hạt Dẻ thực ra chẳng có ý nghĩa sâu xa gì cả, chỉ là cô thích ăn hạt dẻ nên đặt vậy. Hạt Dẻ mới đầu về còn rụt rè, nhút nhát, Hạ Liên chỉ cần đến gần thôi là nó lủi đi chỗ khác, đêm đến thì kêu ầm nhà.
Dần dà thì nó cũng quen với ngôi nhà, với Hạ Liên, nên nó bắt đầu bộc lộ thú tính giặc cướp trong mình. Hạt Dẻ nó quậy thì thôi rồi luôn. Có đêm Hạ Liên đang ngủ, nó leo lên rèm rồi phi xuống cái vèo vào mặt cô, hại Hạ Liên bị xước hai đường dài trên cánh tay. Nhiều lúc Hạ Liên cũng cáu nó lắm, nhưng chỉ mắng chứ không nỡ đánh nó. Có lẽ nó biết Hạ Liên hiền nên nó cù nhây.
Mười một giờ đêm, Hạ Liên đang ôm Hạt Dẻ ngủ ngon lành, mỗi người có cho mình một giấc mơ mơ mộng riêng, và tuyệt đẹp...
Tại một nơi khác, ở nhà Chính Ly...
Anh đang trằn trọc không ngủ được. Nỗi nhớ về người ba đang ngày ngày lênh đênh trên biển làm anh khó đi vào giấc...
Chẳng mấy khi Chính Ly có được một giấc ngủ tròn vẹn, có quá nhiều vấn đề bủa vây xung quanh anh, làm cho anh không ngủ được.
Chính Ly từ từ ngồi dậy, đi pha cốc cà phê, rồi lại đi ra ban công đứng hút thuốc. Anh rít một hơi thuốc dài, nghĩ vẩn vơ. Hơi khói phả ra, dần loang ra cả một vùng lớn rồi lại tan vào trong không khí, chỉ còn đọng lại mùi thuốc gay gay nơi đầu mũi.
Nghĩ chán nghĩ chê rồi anh cũng lại leo lên giường ngủ. Anh kéo hết chăn lên chùm kín mặt, cho hơi ấm từ hơi thở phả ngược lại mặt anh. Có như thế, Chính Ly mới dễ ngủ, tựa như có ai đó ôm anh vào lòng.
Mang theo nhiều suy nghĩ, cuốn theo nỗi nhớ một người nào cứ vương vấn quanh anh. Chính Ly dần thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, sau khi tiếng chuông báo thức điểm 7 giờ đã reo inh ỏi, cả hai dậy cùng một khung giờ, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, rồi lại đi làm. Một vòng lặp vô tận tưởng chừng như có thể kéo dài từ nay cho đến tận mãi về sau...
Hôm nay Hạ Liên lại đi xe bus để đi làm, mặc dù có oto bố cô mua cho nhân dịp cô được tuyển vào một công ty danh giá từ gần 1 năm trước, nhưng cô chưa thi bằng lái nên vẫn để cho đóng bụi dưới gara. Dạo gần đây công việc cũng khá nhàn, nên Hạ Liên định sẽ tìm thầy dạy lái xe cho cô.
Đến công ty, việc đầu tiên là Hạ Liên cứ phải mua một cốc Americano đá uống cho buổi sáng tỉnh táo, rồi bắt đầu một ngày làm việc hết công suất thôi nào!