8 giờ tối, Hạ Liên quyết định không làm ở công ty nữa mà mang việc về nhà làm. Thấy cô đang sắp xếp, thu dọn đồ chuẩn bị về, Hạo Tu cũng vội nhét đồ vào trong túi, đi theo Hạ Liên.
Mọi người trong văn phòng chả ai ngạc nhiên hay có ý định ngăn cản hai con người đó cả. Không phải Hạ Liên trốn việc, ai trong công ty này cũng thừa biết rằng Hạ Liên là người rất chăm chỉ, kể cả có về nhà thì cũng không dứt việc ra được. Cô có thể chết trên đống tài liệu còn được nữa là. Hạo Tu thì đang trên con đường theo đuổi Hạ Liên, tất nhiên ai cũng biết, nên cũng chẳng ai có ý định ganh đua hay bì tỵ gì với việc Hạo Tu ra về cùng với Hạ Liên.
Hạo Tu đi theo sau Hạ Liên, gọi với theo:
- Tiền bối, để em đưa chị về nhà! Giờ này xe bus không chạy nữa đâu.
Hạ Liên ngoảnh đầu lại, ngạc nhiên:
- Cậu cũng về sao? Nhưng nhà cậu ngược đường với nhà tôi mà?
- Nhà em đã chuyển đến đường thuận với nhà chị từ năm tháng trước rồi, chị không nhớ sao?
Lúc bấy giờ Hạ Liên mới ngớ người ra. Ừ nhỉ, nhà cậu ta chuyển đi từ lâu rồi, cô quên mất. Thôi thì cùng đường thì về với cậu ta cũng tốt. Thế là Hạ Liêm nhanh chóng đồng ý. Hạo Tu mỉm cười đắc chí, thở phào vì lần này cô đã không từ chối anh.
- Vậy chị ra ngoài cổng đứng đợi một lát, em xuống bãi lấy xe.
Hạo Tu nói rồi đi ngược trở lại chỗ thang máy để xuống bãi đậu xe.
- Ừ.
Hạ Liên vừa đi ra đến cổng công ty thì một chiếc MayBach đậu ngay trước mặt cô. Hạ cửa kính xuống, là Hạo Tu mà!
Hạ Liên ngạc nhiên không thôi. Hạo Tu mới vào công ty chưa được bao lâu, thế mà đã có MayBach để lái vèo vèo rồi. Hạ Liên mặc dù chẳng rành tí gì về oto thì cũng không thế không biết tới loại xe này.
- Tiền bối, chị lên xe đi.
Hạ Liên yên vị trên ghế, vẫn chưa hết trầm trồ. Không ngờ cũng có ngày cô được ngồi trên chiếc xe đắt giá thế này. Hạo Tu khẽ liếc qua Hạ Liên, thấy cô hết quay qua ngó lại chiếc xe của mình, anh cười mỉm, nhưng vẻ đắc thắng lắm.
Người con gái anh yêu sau này sẽ chỉ cần ngồi trên chiếc xe này cùng anh vi vu khắp phố thôi, không cần làm gì cả. Nhà anh đã có, xe anh không thiếu. Hạo Tu đã nghĩ tới viễn cảnh anh và Hạ Liên về chung một nhà.
Về tới nhà Hạ Liên, Hạo Tu định mở cửa xe cho cô thì Hạ Liên đã đi trước một bước mất rồi. Cô tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, không quên chào tạm biệt và dặn Hạo Tu về nhà cẩn thận.
Hạo Tu hụt hẫng đôi chút. Tính anh không dễ kiên nhẫn, nhưng thật sự anh đã thích thầm Hạ Liên từ lâu.
Lần đầu tiên anh say đắm một người một cách say mê như thế. Hạo Tu biết Hạ Liên vô tư, làm việc gì cũng chẳng để ý, nhưng Hạo Tu chắc chắn cách Hạ Liên đối xử với anh khác với cách cô đối xử với người khác.
Hoặc có thể anh chỉ đang tự lừa dối chính mình.
Nhìn Hạ Liên bước vào nhà, Hạo Tu mới chầm chậm đánh xe đi về.
Hai tuần ngắn ngủi chẳng mấy chốc mà đã qua đi, cuộc họp trọng đại cũng đã đến. Ai cũng mong chờ cho cuộc họp này, nhưng đi kèm là không khí hồi hộp, lo sợ bao trùm cả công ty.
Hôm nay, các đại biểu bên công ty Shang Jim sẽ đích thân tới công ty Hạ Liên để kí kết hợp đồng bạc tỉ. Chỉ một cái phẩy tay của Shang Jim, công ty của Hạ Liên có thể hoặc là một bước lên mây, hoặc là tụt dốc không phanh, mặc dù công ty cô lớn mạnh chỉ đứng sau mỗi Shang Jim. Thế nên cũng đủ hiểu Shang Jim là công ty “khủng” như thế nào.
Chính Ly là một trong những đại biểu sẽ xuất hiện trong buổi họp. Từ sáng sớm, anh đã là lượt áo quần cũng như chải chuốt gọn gàng. Hôm nay anh mặc một chiếc vest xám lông chuột, thắt cà vạt rất chỉn chu, tóc vuốt keo vuốt ngược ra sau, tạo cảm giác như là một quý ông thực thụ.
Anh cùng cấp trên bước vào phòng họp. Sếp của Hạ Liên niềm nở bắt tay từng người. Ngồi đối diện với công ty Shang Jim là những đại diện phòng ban kinh tế, trong đó có Hạ Liên. Chính Ly rất mong chờ màn thuyết trình của cô. Anh chống cằm, mong chờ rằng cô thắng, nhưng anh cũng sẽ không thua.
Còn khoảng 20 phút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu, nhưng hiện tại trên công ty vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Liên đâu. Sếp, Hải Ninh và Hạo Tu cùng sốt ruột, gọi hết cuộc này đến cuộc khác mà cô chẳng bắt máy. Chẳng lẽ Hạ Liên không nhớ hôm nay là ngày diễn ra buổi họp sao?
Không. Hạ Liên nhớ rõ hơn ai hết. Nhưng tối qua cô thức khuya quá, nên dậy hơi muộn. Cũng may mọi đồ đạc cô đã chuẩn bị kĩ càng từ tối hôm qua, nay chỉ việc mang đi.
5 phút cuối trước khi bắt đầu vào họp, Hạ Liên đã đến kịp giờ. Mọi lo lắng và sự sốt ruột của mọi người cũng đã được giảm bớt. Chẳng ai để ý rằng đầu gối cô đang rách một mảng to và được dán qua loa bằng nhiều cái băng gâu.
Lúc vào trong phòng họp, Hạ Liên mới nhận ra Chính Ly, người lúc này đang ngồi trước mặt. Chính Ly cũng quay đầu lại và nhìn thấy cô.
Nhưng chân cô đi hơi gượng làm cho anh chú ý. Chính Ly nhíu mày lại, chỗ băng gâu đang dán trên chân cô phải ngót nghét chục cái. Hạ Liên ngã gì mà kinh thế? Chân cô như thế mà chẳng ai để ý đến sao? Mặc dù băng gâu Hạ Liên dán có màu trùng với màu quần tất của cô nhưng cũng rất dễ dàng để nhận ra.
Hạ Liên nhìn thấy Chính Ly đang nhìn mình, cô ngạc nhiên đôi chút nhưng cũng vẫy tay chào anh. Thấy anh không đáp lại lời chào của mình mà nhìn đăm đăm vào đầu gối, cô cố gắng kéo váy xuống che đi chỗ vết thương rồi cười ngượng, làm cho Chính Ly càng nhíu chặt mày hơn.