- Em nói gì thế? Sao lại giả bộ được chứ?
Chính Ly bĩu môi, mắt long lanh ươn ướt, lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận.
- Uể?_Hạ Liên đơ người ra. Ô cái ông tướng này! Đang khi không lại đùa không đâu à! Đáng giận hết sức.
- Ăn cháo đi mà, nãy giờ anh cầm mỏi hết tay rùi đó!
- Nhưng…
Thấy Hạ Liên cứ chần chừ mãi không chịu ăn, Chính Ly đành phải ra tối hậu thư như sau:
- Giờ nếu mà em để cho anh đút em ăn hết cháo thì anh sẽ về. Không thì anh cứ ở lì ở đây đấy!
Anh cười híp mắt lại, đung đưa thìa cháo trước mặt Hạ Liên, làm cô cứ tủm tỉm cười không thôi.
Tự nhiên cũng thấy anh ý đáng yêu làm sao sao đó!
- Anh nói rồi đó! Em ăn hết là anh phải về ăn cơm đó nha! A…
- A…ầm…Hạ Liên giỏi quá ta!_Anh vừa đút cháo vừa há to miệng ra giống như cô, y như lúc dỗ trẻ con ăn cơm.
Hạ Liên miệng đầy một mồm cháo, nói chữ được chữ mất.
- Iếp…anh ứ àm ư em à ẻ on ấy à! (Khiếp…anh cứ làm như em là trẻ con đấy à!)
Chính Ly cười hì hì, bởi lẽ trong mắt anh Hạ Liên mãi chỉ như là em bé mà thôi, hệt như lúc đó vậy.
Bỗng rèm đằng sau Chính Ly bị kéo ra, một ông cụ già sụ mang vẻ mặt phúc hậu, ló đầu ra tươi cười nói:
- Chàng trai trẻ này chăm sóc bạn gái kĩ quá nhỉ? Tôi ở giường bên kia nghe hai cô cậu chuyện trò mà chỉ muốn quay về thời còn trẻ thôi ấy…
Hạ Liên bị ông cụ trêu, mặt cô đỏ lựng, xẩu hổ vội che mặt đi. Cô định nói là không phải nhưng Chính Ly thì ngược lại, anh vui vẻ đáp lời ông cụ:
- Dạ vâng chẳng giấu gì ông, bạn gái con hôm nay bị ngã đau nên con vào chăm sóc em ấy ạ.
Ông cụ cười hềnh hệch, lim dim đôi mắt đã mờ đục, phẩy phẩy tay.
- Ây dà, cô gái trẻ à, cô có phúc lắm đấy nhé! Phải có phúc lắm thì mới kiếm được người bạn trai tuyệt vời ông mặt giời thế này đấy! Thôi các cô các cậu ăn đi, tôi đi ngủ đây.
Nói rồi ông đóng rèm lại, để chừa không gian cho đôi trẻ còn tình tứ.
Chính Ly thì cứ cười tủm tỉm từ nãy giờ, làm lộ hai chiếc má lúm đồng tiền rất duyên, báo hại Hạ Liên cứ phải mê mẩn nhìn chằm chằm vào hai chiếc lúm ấy.
Tai, mặt của Hạ Liên đỏ gay lên, cô ngại ngùng kéo kéo vạt áo anh hỏi nhỏ:
- Mà nè…sao nãy giờ anh cứ nói anh là bạn trai em hoài vậy? Chúng ta đâu có phải…
Lúc bấy giờ anh mới sực nhận ra, từ nãy tới giờ liên tục nhận làm người yêu của người ta. Thật lỗ mãng quá thể đáng!
Mặt anh trông hoảng rõ là tội. Cô đã nói đến thế rồi thì anh chỉ e là từ giờ sẽ khó tiếp xúc với cô hơn.
Chính Ly ấp úng nói:
- Anh, anh…anh xin lỗi…em đừng giận…thôi em ăn cháo đi, anh về đây…
Anh đặt cặp lồng cháo vào tay Hạ Liên, rồi chuồn đi mất hút. Để lại Hạ Liên còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu anh nói gì. Cô đâu có giận, chỉ hơi ngạc nhiên thôi mà.
Thật ra thì cô cũng đã hơi hơi cảm nắng anh từ chuyến đi du lịch rồi.
Từ lúc gặp Chính Ly Hạ Liên luôn có cảm giác đã từng biết anh, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu, vào lúc nào. Chỉ biết anh na ná một người con trai trước đây, cũng tên Chính Ly…
Chính Ly đang đi dọc hành lang, đến một góc khuất vắng người, anh ngồi sụp xuống, mặt đỏ như vang. Anh gục đầu vào đầu gối. Làm sao đây, lỡ cô ấy ghét anh vì đã đùa quá lố thì sao? Anh chỉ muốn trêu cô một chút thôi, thực sự không có ý gì cả. À, có ý gì. Nhưng mà, nhưng mà…
Trong phòng bệnh, Hạ Liên đang phải tự xúc từng thìa cháo, nhai nuốt một cách mệt mỏi, trông rõ chán đời. Cô muốn được ai kia đút cơ.
“Đồ xấu xa, chưa đút xong cháo cho em mà đã mất hút con mẹ hàng lươn rồi à? Đã thế em ứ thèm chơi với anh nữa! Bo xì!”
Lát sau, Hạ Liên đã “xực” xong cháo, nhưng chẳng buồn đem cặp lồng đi rửa, để lại y chỗ cũ trên bàn.
Cô giở chăn ra, giờ mới để ý, Chính Ly đi một cái thôi là chân cô trở nên đau hẳn.
Hạ Liên suýt xoa:
- Ui da, đau quá đi mất!
Rồi cô nhớ lại cái khoảnh khắc mà mình nằm cà ra đường. Lúc đó chạy vội quá, vấp chân, ngã cái phịch xuống mặt đường, ngay bến xe bus lúc xe vừa chạy tới. Bác tài phải xuống đỡ cô dậy. May mà mặt mũi không xây xát gì, nhưng đầu gối thì đã rách một mảng to đùng. Cô lo sốt vó, bệnh của mình cô biết rõ hơn ai hết, đã chảy máu thì không có cách nào cầm lại được. Một vết xước rơm rớm máu thôi cũng đã chảy tóe loe rồi. Huống hồ đây lại là một vết thương lớn. Nhưng còn buổi họp? Hạ Liên đang yên vị trên xe bus là cô biết có thể tới kịp giờ họp. Vậy còn vết thương? Mặc kệ, Hạ Liên nhắm mắt bỏ qua. Cô liều lĩnh dán chục cái băng gâu vào chân mình, với hi vọng nhỏ nhoi là nó sẽ cầm được máu. Vết thương nhức thì cứ nhức, đau thì cứ đau, cô mặc xác. Quan trọng là đã đến kịp giờ, quan trọng là đã kí được hợp đồng thành công, quan trọng là…đã gặp được Chính Ly ở đó.
Lúc kí xong được hợp đồng, Hạ Liên mừng rơi nước mắt, quên đi bao đau đớn mà mình đang phải chịu đựng, quên đi luôn cả căn bệnh của mình nếu không được cầm máu kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến mức nào. Chính Ly tiến đến bắt tay chúc mừng cô, cô rất vui, nhưng rồi cô bỗng thấy người mình lâng lâng, mắt hoa hoa, đầu ong ong. Một cơn đau dữ dội ập tới đỉnh đầu, lan qua các thùy não. Chúng làm cho chân tay cô run lẩy bẩy, đổ mồ hôi lạnh. Và rồi cô chẳng còn nhớ được gì nữa, chắc là cô đã ngất. Chỉ biết đến lúc tỉnh lại, thì đã thấy mình nằm ở nơi cô căm ghét nhất. Cô muốn nói rằng cô muốn về, nhưng lời cứ ứ nghẹn lại ở cổ, không thể nào thoát ra được. Rồi cô được ai đó đỡ dậy, mọi người xúm xít lại hỏi thăm cô, cô đành nuốt hết những lời muốn nói vào trong bụng. Thay vào đó, thì cũng khá lâu rồi Hạ Liên mới được ngủ đã đời như thế này, mặc dù mùi ở bệnh viện cứ làm cô gay gay mũi.
Nghe Phương Nam nói rằng Chính Ly đã đưa cô vào bệnh viện, Hạ Liên rất cảm động. Cô quay sang anh, người đã ở cạnh trông coi cô trong lúc cô ngủ.
- Cảm ơn anh.
Chính Ly không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, đưa ánh mắt rất tình dán chặt vào người cô.