Gió Đông Tán Đi Bụi Ngọc

Chương 3




Ta nên làm như thế nào đây?

Ta không thể trơ mắt đứng nhìn sư phụ tiến cung, tuổi của Hoàng đế nói không quá có thể làm phụ thân nàng rồi.

Ta lén trà trộn vào Lăng phủ, nhưng lại bị đám gia đinh bắt trói, chúng trói ta vào một căn phòng rất nóng, nồng nặc mùi hương, một lúc sau, có ngọn lửa không tên bốc lên trong người ta, miệng lưỡi khô khốc.

Cánh cửa bị đẩy ra, Lăng Giác áo mũ chỉnh tề đứng ngay trước mặt ta: “Ngươi đã tự dâng trước cửa thì đừng có mà trách ta.”

Tay chân ta bị trói chặt vào giường, hắn dễ dàng kéo thắt lưng của ta ra, đầu ngón tay lướt qua cơ ngực ta, cảm giác buồn nôn trong lòng khiến ta không kiềm được mà run lên.

“Cút ngay.”

Hắn ta nhướng mày: “Giờ này mà còn cứng miệng sẽ không có lợi đâu, chẳng bằng ngươi ngoan ngoãn hầu hạ ta, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách ngăn muội muội tiến cung.”

Tay hắn dần dần tiến xuống, cởi quần ta ra, những ngón tay không ngừng trêu chọc.

Ta vùng vẫy dữ dội giằng kéo sợi dây, nhưng toàn thân lại yếu ớt vô  lực, không tạo ra bất cứ đau đớn nào cho hắn, đột nhiên bàn tay hắn nặng trĩu, cảm giác nhột nhột chạy khắp người ta, tất cả các cơ đều căng cứng.

Hắn đang định cười, ngoài cửa vang lên tiếng động lớn, sư phụ tay cầm một thanh kiếm sắc nhọn, lưỡi kiếm còn vệt máu chảy ròng ròng, từng bước từng bước một, chỉ mũi kiếm vào Lăng Giác, lạnh lùng nói: “Cút ngay.”

Lăng Giác đanh mặt lại, hắn buông ta ra, từ từ đứng thẳng lên, rời khỏi giường: “Muội muội, mời.”

Khi ra ngoài hắn nhìn sư phụ một cách gắt gao, như thể muốn lột da rút xương.

Sư phụ nới lỏng dây trói cho ta, ta kéo sư phụ ngã xuống giường, mồ hôi túa ra trên trán ta, nàng đưa tay lau nhẹ cho ta rồi nói: “Nhẹ nhàng, cẩn thận đứa trẻ trong bụng.”

Ngay lập tức, dục vọng toàn thân dường như giảm bớt, ta run rẩy đặt tay sờ bụng nàng: “Đứa trẻ ư?”.

Sư phụ cười nhẹ, xoa đầu ta.

Sang ngày thứ hai, sư phụ để ta rời đi, ta không nói gì, nàng nhấc thanh kiếm cạnh giường lên kề vào cổ. Ta đành phải nhượng bộ, hệt như một con rối ra khỏi Lăng phủ, bước trên đường lớn, ngay cả chiếc xe ngựa đang lao đến từ phía trước cũng không chú ý.

Vó ngựa giương cao quá đầu, ngựa hí một tiếng dài, người đánh xe hét vào mặt ta: “Không cần mạng nữa à?”

Trong tích tắc, một đoàn người vây quanh ta, người trên xe ngựa vẫy vẫy tay, đoàn người đột nhiên tản đi,

Ta lại bước đi, lúc ngang qua xe ngựa, một cơn gió thổi qua làm tung một góc rèm xe lên, người bên trong nhìn ta, nhìn chằm chằm. Ta nhìn lại, là một vị nữ tử, lại quay đầu tiếp tục đi.

Bà ấy sai người giữ ta lại, gọi ta lên xe ngựa của bà.

Người phụ nữ bên trong rất ưa nhìn, hơi lớn tuổi, tầm ba mươi trở lên, ta luôn thấy bà ấy rất quen mắt.

Bà nói: ”Đi cùng ta, ta có thể đáp ứng bất cứ nguyện vọng nào của ngươi.”

Ta yêu cầu bà cứu Lăng Lung của Lăng phủ, an bài cho nàng một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không phải tiến cung.

Đêm đó bà đã đưa sư phụ ra khỏi Lăng phủ, đón nàng đến nhà của bằng hữu nàng.

Chỉ là ta không gặp sư phụ được, chỉ có thể lén lút đến nhìn nàng.

Có thể gặp được nàng là tốt lắm rồi.

Liệu có hay không, nàng sẽ đợi ta như đã từng đợi Thôi Phủ...?

“An tâm rồi chứ?” Vị nữ tử này không nói cho ta biết thân phận của mình, chỉ sắp xếp cho ta tiến phủ, để ta tắm rửa, thay y phục, ngơ ngác nhìn ta hồi lâu.

Ta hiểu ánh nhìn này, sư phụ nhiều khi cũng dùng ánh mắt này nhìn ta, nàng tìm kiếm bóng dáng của Thôi Phủ trong ta, còn vị nữ tử này thì sao?

“Ngươi lớn lên trông rất giống một người.” - Bà ấy nói.

Ta cúi đầu lắng nghe, nhưng bà không nói tiếp.

Có vài đêm, bà ấy chỉ nhìn ta chằm chằm, hành động thân mật nhất cũng chỉ là chạm vào đầu ta, vén tóc mai của ta.

Có một khoảng thời gian dài bà ấy không đến tìm ta, đơi khi có người đến báo ta mới biết bà ấy bị bệnh rồi, bà ấy rơi vào trạng thái ngủ mê, toàn thân nóng bừng, đại phu nói bà ấy chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Bà ấy không có con, cũng không có phu quân, một thân một mình, ta đột nhiên nhớ ra lúc ở Phong trấn từng nghe qua lời đồn về bà.

Theo các kỳ thi của triều đại, chỉ có nam giới mới được làm quan, nhưng có một trường hợp ngoại lệ, bà - Tiết Nghiên, là đại phu ngự sử đương thời, tài năng hơn người, đến mức hoàng đế đã ngoại lệ bổ nhiệm bà làm quan trong triều..

Phụ thân của bà là vị đại phu ngự sử cuối cùng, đã mất cách đây năm năm. Bà còn có một vị muội muội tên Tiết Dư, nhập cung làm thiếp, nhưng hồng nhan bạc mệnh mười năm trước đã qua đời.

“Tiểu Dư, tiểu Dư”.

Bà ấy gọi tên này trong cơn mê, người khác nói với ta rằng, đó là tên của Dục phi nương nương quá cố.

Bọn họ kể, Tiết đại phu trong thư phòng đọc được một bức mật thư, đột nhiên cười lớn, sau đó nôn ra máu và hôn mê.

Bỗng nhiên trong một lần tỉnh dậy bất ngờ, bà gọi ta vào phòng.

Bà đối với ta rất tốt, có ơn với ta, ta sẵn lòng chăm sóc.

Chỉ là trong lòng ta rất nhớ sư phụ.

Khoảng hai ngày sau, bà ấy lại tỉnh dậy, nhìn thấy ta liền nắm chặt tay ta, vừa khóc vừa cười, giọng nói không đều.

“Túc nhi”.

Ta rất ngạc nhiên, nói với bà ta, “Đại nhân, ta là Ngọc Trần.”

Nước mắt bà lăn dài, bà cố nén tiếng khóc nói: Con chính là Túc nhi, ta tìm con rất cực khổ.”

Lý Túc là con của Tiết Dư và Hoàng Đế, trong cuộc đi săn vào mùa thu mười năm trước, đã xảy ra một vụ ám sát, Lý Túc bị thất lạc trong hỗn loạn, vẫn luôn bặt vô âm tín. Bà chạm vào nốt ruồi son bên tai ta: “Con lớn lên giống hệt mẫu thân con.”

Ta biết ta trưởng thành cũng có phần ưa nhìn, lúc làm ăn xin còn có vài người giở trò đồi bại với ta, nhưng đều bị ta lừa, những ngày sau đó đều là màu đen tối, cho đến khi gặp được sư phụ, người mang một đứa bẩn thỉu như ta trở về, cho ta tắm nước nóng, mặc quần áo mới, dạy ta đọc sách viết chữ.

Người còn khen ta có tư chất thông minh, chuyện đó thành ấn tượng trong đầu ta, thì ra là đã được khai sáng từ sớm.

Tiết Nghiên chạm vào tay ta, “ Con trai, con hãy nói cho ta biết, con có muốn hồi cung không?”

Ta nghĩ một lúc, nói: “Con muốn chung sống cùng sư phụ.”

Hoàng cung giàu sang phú quý hưởng lạc, nhưng ta chỉ thích sư phụ.