Lần đầu tiên Cận Duy Nghi gặp Hoắc Cảnh Hành là vào ngày tới đăng ký học cuối cùng dành cho tân sinh viên.
Đại đa số mọi người đều đã tới đăng ký từ mấy ngày trước để nếu có khúc mắc gì còn có thời gian kịp giải quyết. Hôm đó cha cô nghỉ một ngày cùng mẹ và em trai đưa cô tới trường. Lúc hoàn tất mọi thủ tục và nhận căn phòng ký túc xá ở hướng mặt trời chiếu thẳng vào của cô thì mọi người ai cũng cảm thấy mình như đã bị hấp chín hết cả. Mẹ cô cau mày nhìn cô con gái đang mồ hôi nhễ nhại nói: “Duy Nghi, hay là lắp điều hòa đi?”
Quy định của trường học là sinh viên có thể tự túc lắp điều hòa nếu muốn. Duy Nghi nhìn ba chiếc giường vẫn còn trống trong phòng, ngần ngừ trả lời: “Từ từ đã mẹ, đợi các bạn cùng phòng tới rồi xem thế nào đã ạ.” Nhưng sau đó do không thắng nổi mẹ nên chưa tới tối mà người ta đã mang điều hòa tới lắp. Thấy cha mẹ đã hài lòng rồi cô vội vàng hối họ mau về. Cô và Cận Tri Viễn đi sau cha mẹ, em trai cô hào hứng ngắm nghía trường học: “Đạihọc Z cũng không tệ.”
Cô lập tức giáo huấn cho cậu em một bài: “Chăm chỉ học thì em cũng thi vào được thôi!”
Cận Tri Viễn nhún vai như thể việc thi đỗ vào Z là việc chẳng có gì khó khăn với cậu. Cô nén nhỏ giọng: “Cận Tri Viễn, em đừng tưởng cha mẹ không biết là chị cũng không biết nhé, mới trung học mà đã học đòi người ta yêu cho hợp mốt rồi đấy?”
Cậu chỉ cười nhẹ: “Chị nghe ai nói lung tung thế? Cứ lo việc của chị đi.”
Cô nhìn em trai nhưng không đáp trả, thực ra thì cũng chẳng có gì phải phàn nàn, kết quả học tập của em trai cô chưa bao giờ khiến gia đình phải lo lắng, mà cha mẹ không lo thì thôi chứ bà chị là cô sao phải bận lòng.
Hai ngày sau, Cận Duy Nghi vì đi lung tung quanh trường nóng quá nên mua một que kem rồi ngồi dưới bóng cây cổ thụ trầm lắng vừa ăn vừa quan sát các bạn sinh viên tràn trề nhiệt huyết qua lại.
Một nam sinh mặc áo phông màu vàng nhạt gần như biến thành màu trắng và chiếc quần Jeans có màu nguyên bản là xanh thẫm nay đã thành xanh nhạt tiến lại gần cô. Cái vẻ giản dị đáng khinh của chiếc áo không làm giảm bớt sự nam tính của cậu ta, cậu ta khá mảnh khảnh, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt dịu dàng điềm tĩnh gợi nhắc tới những mảnh ngọc chưa qua chế tác.
“Bạn ơi, cho mình hỏi đường tới phòng y tế trường đi thế nào?” Giọng nói dễ nghe lại thêm rất có lễ độ của anh khiến cô thấy quý mến.
Duy Nghi chỉ đường cho anh, mà cô nói cũng không rõ ràng lắm, dù sao thì cũng ngồi đây lâu rồi, cô vô tư đứng bật dậy: “Để mình dẫn bạn đi.”
Hôm đó thời tiết rất nóng nực, cô mặc một chiếc quần sooc hoa và áo phông đơn giản, thân hình thiếu nữ ngọc ngà như bông bách hợp, Hoắc Cảnh Hành có chút ngạc nhiên: “Bạn cũng là sinh viên mới à?”
Duy Nghi cười to: “Bạn tưởng tôi là sinh viên cũ chắc?”
Anh cũng cười, nhớ lại cái kiểu cô lười biếng ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi khi nãy: “Suýt nữa mình đã gọi là chị rồi đấy.”
Theo lệ thường cô hỏi thăm quê quán, Duy Nghi cũng từng nghe qua tên nơi đó, một vùng núi mà ở tỉnh thì đông đúc giàu có nhưng ở huyện mặt trời lúc nào cũng chói chang đó thì lại nghèo đói quanh năm. Vừa đúng lúc tới cửa phòng y tế, cô cười chào tạm biệt anh.
Duy Nghi hái lá từ cây ven đường làm ô che nắng, khe khẽ cất tiếng ca. Trong ánh chiều tà nóng bức cô thấy mặt mình cũng nóng bừng lên theo, mua một cây kem vị vani, mà cảm thấy hương vị thật ngọt ngào quá đỗi.
Lúc Cận Duy Nghi biết rõ hiệu sách nào ở Z giảm giá nhiều nhất hay hàng hotdog nào ngon nhất thì đã là mấy tháng sau. Sắc vàng óng ả của lá ngô đồng phủ kín con đường chính trong trường, hơi thở lãng mạn của mùa thu len tới từng ngõ ngách. Tình yêu đã nảy nở giữa một vài cô cậu sinh viên mới, trên bảng tin thông báo hàng ngày của trường tất nhiên không thể thiếu các áp phích vũ hội. Nói thực thì Duy Nghi chẳng có tí hứng thú nào nên cả vũ hội của khoa mình cô cũng không tham dự, chỉ giam mình cả buổi chiều ở trong phòng xem phim, khiến cô tự nhiên cảm thấy gió lạnh nổi hết da gà.
Duy Nghi nghĩ tốt hơn hết là ra ngoài đi dạo một lát. Ở phòng sinh hoạt của khoa có dán áp phích.Thập thò ở cửa một lúc lâu, cô quyết định đi vào trong làm quen với mọi người. Trong phòng mở điều hòa, cô vừa bước vào đã cảm thấy không khí náo nhiệt, rộn rã trong phòng nên chọn ngay một chỗ để ngồi xuống. Hóa ra bao nhiêu bàn trong phòng đã bị chuyển đi hết nên rất nhiều bạn đang phải đứng. Hôm đó cô mặc một chiếc áo Polo màu ghi, quần Jeans và giày, chỉ cần liếc mắt cũng thấy là chẳng ăn dơ với các bạn nữ sinh khác trong họi trường. Phía trước có mấy bạn nữ sinh mặc váy dự tiệc thướt tha, trang điểm kỹ lưỡng, ưu nhã đứng sang một bên. Âm nhạc đã bắt đầu nổi lên, Duy Nghi gõ gõ tay thành nhịp phách trên bàn, mắt bỗng sáng ngời.
Cô đứng dậy, bước nhanh về phía trước, cười hì hì với nam sinh dong dỏng cao trước mặt: “Này, còn nhớ mình không?”
Có lẽ do đây là nam sinh duy nhất cô quen trong mấy trăm nam sinh mà ngồi không cả tối thì chán lắm nên Duy Nghi đột nhiên muốn bứt phá một chút: “Bạn Hoắc này, mời bạn nhảy với mình một điệu.”
Hoắc Cảnh Hành rõ ràng phơi nắng đã đen đi không ít, điều duy nhất không đổi dường như là hơi thở sảng khoái, anh hơi lùi về phía sau cười nói: “Mình không biết nhảy.”
Duy Nghi nhướng mày, tia sáng như pha lê từ từ rớt xuống: “Vậy bạn tới đây làm gì?”
Anh cũng chẳng từ chối nữa nên đã bị cô lôi vào sàn nhảy, lắng nghe từng nhịp đếm của cô mà từ từ bước ra giữa sàn.
Ngay cả Duy Nghi cũng khó có thể tin, một nam sinh mà lại có cảm nhận về tiết tấu nhanh đến vậy, cô không khỏi hạ giọng hỏi: “Có đúng đây là lần đầu tiên bạn khiêu vũ không?”
Hoắc Cảnh Hành không giống một nam sinh mới học nhảy chỉ biết chăm chăm nhìn vào bước chân mình mà ngược lại còn ngẩng mặt cười tươi: “Là do bạn dạy giỏi.”
Nhảy xong ba khúc, cả hai người đã chuyển từ bên trái sang bên phải hội trường, Duy Nghi nhìn xuống đôi giày chơi bóng màu trắng rất bình thường của anh, thấy trên mũi giày có hai vết chân, cô bật cười: “Toàn là nhảy lung tung thì có.”
Cô nghe thấy phía sau có người gọi anh: ‘Hoắc Cảnh Hành!” Cô hơi ngoái đầu lại, đuôi tóc trượt xuống vai: “Núi cao linh thiêng, Cảnh Hành nghĩa là đáng khâm phục?” Anh gật đầu cười: “Đúng vậy.”
Sau này khi Hoắc Cảnh Hành đã đi xa, Duy Nghi vẫn thường ngẫm nghĩ về cái tên này, Cảnh Hành, Cảnh Hành, rồi đột nhiên lại nhớ tới một câu nói: “Dù không thể tới được thì tâm hướng tới là đủ.”
Sau này cô thường lui tới những thành phố lớn, làm việc một thời gian ở đó, cô tự mình lái xe đi siêu thị, đi chợ, trên tòa cao ốc có một không gian riêng của mình nhưng cô vẫn thường nhớ tới với sự dung dị của anh. Thực ra là do sự dung dị của Hoắc Cảnh Hành rất hiếm thấy nên thành ra mới mẻ, đôi khi những thứ mới mẻ lại cũng chỉ đơn giản như việc bạn viết nhật ký hàng ngày để ghi lại những việc thường nhật của bản thân vậy, đơn giản tới mức chẳng có ảnh đi kèm cho nó.
Duy Nghi thường thoải mái nằm cuộn tròn trên giường, nhìn từng chữ từng chữ, muốn viết lưu bút cho anh kể chuyện trên trời dưới biển nhưng rốt cuộc lại chần chừ chẳng dám “xác nhận”, vậy nên lại bỏ trang vừa rồi đi mà viết một trang khác rồi đi ngủ. Dường như phải như vậy thì mới ngủ ngon được. Cô cũng thấy mình lập dị, hai người ở trường chỉ được coi là bạn hơi hơi tốt thôi, cô từ xa nhìn về anh, đến việc anh có nhìn lại không cô còn chẳng rõ.