Cận Duy Nghi ngả ghế ngồi ra sau, cũng thầm ngạc nhiên bởi thời gian trôi quá nhanh. Mà xe lái cũng quá nhẹ nhàng tới nỗi chai nước có đặt trước mặt cũng chẳng thấy sóng sánh mấy. Cô theo dòng người xuống xe, cả ngày cứ kiểm tra hết cái này đến cái khác khiến đầu óc cô như sắp mụ mị, chỉ muốn lôi tất cả đống số liệu và bảng biểu này ném hết ra khỏi đầu.
Cô đứng nguyên tại chỗ nhìn, hai tay khoanh trước ngực. Trên sân ga phía đối diện có rất đông người, và những toa tàu cứ im lìm chờ đợi, hình như có vị lãnh đạo nào đó đang phát biểu. Biểu ngữ màu trắng in trên nền vải đỏ thẫm. Người quay phim bận rộn với máy móc, vây quanh đám người ồn ào.
“Chúc các tình nguyện viên tới miền tây lên đường thuận buồm xuôi gió, chúc các thanh niên cống hiến xương máu vì Tổ quốc lên đường may mắn!”
Vị lãnh đạo hào hứng hô to, câu này cũng thay cho câu kết của bài phát biểu, tiếp sau đó cả đám người vỗ tay rào rào.
Duy Nghi vẫn đứng ở chỗ cũ, những người ngồi trên xe giờ cũng đã xuống hết. Trên sân ga sạch bóng giờ chỉ có lẻ loi mình cô. Đứng nhìn hai đoàn tàu chầm chậm rời bến, vẫn còn một nam sinh cuối cùng tay cầm bó hoa đứng trên bục vẫy chào đám người tới tiễn.
Năm nào cũng vậy nhưng vẫn có người hừng hực lý tưởng và hoài bão tách mình ra khỏi chốn thành phố phồn hoa, không chút do dự hướng tới miền đất xa xôi, rộng lớn ở bên kia của tổ quốc.
Duy Nghi tự thấy mình là người rất rộng lượng, nhưng quả thực vào lúc đó cô không thể hiểu được, hoang mang hỏi anh: “Tại sao thế?”
Cha mẹ anh đều là giáo viên tại một huyện nhỏ, lương chẳng được là bao, mà ngành học của Hoắc Cảnh Hành lại là ngành đang rất được hiện nay. Rất nhiều cơ quan đã tới tận trường ngỏ ý muốn nhận anh vào làm sau khi tốt nghiệp, đãi ngộ cũng vào mức sinh viên mới ra trường có mơ cũng chẳng được. Kể cả anh có bỏ việc ở những chỗ đó mà tới chỗ khác thì tiền sinh hoạt cũng chẳng phải lo lắng gì.
Về tình về lý, anh điều không nên tình nguyện tới miền Tây. Cô không phản đối ý nghĩa của việc vì Tổ quốc, nhưng mà “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, phải có gia đình nhỏ mới có gia đình lớn là chuyện đương nhiên. Mà anh chỉ khẽ nhíu mày, đỡ lấy đôi vai cô. Có lẽ suốt bốn năm qua, đây là lần duy nhất anh chạm vào cô, mà lại vô tình chạm vào mái tóc dài của cô. Đôi mắt trong như ngọc nói: “Đây là việc mình muốn làm.” Anh dừng một chút, “Trước nay mình vẫn muốn đi.”
Duy Nghi hiểu được sự xúc động và nhiệt tình từ giọng nói của anh. Một nam sinh luôn sống nội tâm như vậy mà giờ phút này lại không bận lòng giấu diếm lý tưởng của bản thân. Mà lý tưởng đó đột nhiên làm Duy Nghi thấy người mà cô vẫn ngưỡng mộ trước đây đã không còn sáng rỡ như ngày nào.
Xe lửa đã rời xa khỏi bến, Duy Nghi cũng xoay người rời đi. Phía bên kia đường ray, một người đàn ông mặc vest đen đang nhìn về hướng cô, phong độ, lịch lãm, trên môi vẫn còn vương nụ cười nhạt. Ý nghĩ của cô là muốn đi nhưng Đường Gia dường như đã quên mất cái ngày anh đùng đùng bỏ cô lại mà rời đi đó, gọi điện cho cô: “Cận Duy Nghi? Chúng ta cùng ăn cơm nhé?”
Cô muốn từ chối cũng chẳng được, chỉ có thể nói: “Vẫn còn chút tài liệu phải mang về công ty.”
Đường Gia vẫn không nhúc nhích khỏi chỗ đứng của mình, bên cạnh có người quay ra hỏi vài câu nhưng anh chỉ lắc đầu, tiếp tục nói qua điện thoại: “Em có lái xe tới không? Anh đưa em tới công ty rồi mình đi ăn.”
Giọng điệu của anh nặng nề dần, sau đó chầm chậm bước đi: “Anh chờ em ở cổng ngoài.”
Lời thoái thác của Duy Nghi còn chưa kịp nói ra đã bị anh chặn lại, một lúc sau cô mới nói “Được”. Giấu kín nét cười trong đáy mắt, người thông minh như cô cũng phải bắt đầu nghĩ làm cách nào để ăn được một bữa cơm với người mà cô không thể hiểu nổi kia.
Cận Duy Nghi dù có âm thầm khó chịu đi chăng nữa thì cũng phải thừa nhận sắc mặt của người đang lái xe kia có phần u ám nhưng cũng có cả những sắc thái khác nữa. Thỉnh thoảng ánh mắt của anh lướt qua cô …càng lúc càng cố gắng kiềm chế, dần dần duy trì được sự lãnh đạm.
“À, sao anh lại ở đó?” Cô không quen với bâầu không khí này, lại càng không bỏ qua được sự việc ngày hôm trước, việc gì hai người họ phải gượng gạo thế này chứ?
“Em cũng thấy còn gì? Đến tiễn các thanh niên tình nguyện tới miền Tây.” Đường Gia chẳng nhanh chẳng chậm thờ ơ nhìn qua gương chiếu hậu.
“Anh thì liên quan gì tới họ?” Âm điệu của Cận Duy Nghi bỗng nhiên biến khoảng cách giữa hai người trở nên xa vời vợi, khóe mắt cô giương lên thách thức, nhưng ánh nắng chiều tà đã làm giảm vài phần lanh lợi nơi cô.
“Công ty tài trợ nên anh tới xem xét.” Đường Gia dừng xe lại, tháo dây an toàn, “Đến nơi rồi.”
Anh cũng mở cửa kính xe xuống thấp: “Tôi hút điếu thuốc.”
Duy Nghi nhìn anh qua cửa kính, một tay bám vào cửa xe, chớp mắt hỏi anh: “Đường Gia, anh có tình nguyện làm tình nguyện viên không?” Cô tò mò nhưng chẳng biết hỏi ai nên bèn hỏi anh.
Anh nghiêng người nhìn, hỏi lại cô mà không lộ một chút ý tò mò nào: “Em thì sao?”
Cô vẫn còn quá kích động nên hoàn toàn chẳng nghe thấy câu hỏi của anh, không khách khí nói: “Anh chắc chắn là không rồi. Đường Gia anh sao mà rời xa được chốn phồn hoa mỹ …thực được.” Duy Nghi lỡ miệng suýt nữa đã nói ra từ đó nên thấy hơi khó chịu. may mà cô đã nhanh trí đổi thành từ khác. (Nghĩa gốc của cụm “Phồn hoa mỹ thực” ở trên là “Hương xa mỹ nữ, ý là anh Đường sao mà xa rời được chốn phồn hoa nhiều người đẹp này)
Môi anh khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: “Em không phải cũng thế sao?”
Cô đỏ mặt cười hòa hoãn: “Cô không phải sao?”
Cô cười, nơi thành phố cảnh sắc ảm đạm nhạt nhòa đó trông phút chốc bị nụ cười của cô bao phủ biến thành rực rỡ vô cùng: “Đúng, em cũng thế?”
Mùi thuốc lá thoang thoảng lơ lửng trong không trùng, một chút gì đó đang dâng tràn trong huyết quản, một điều gì đó cũng đang dần mở ra trong ánh chiều chạng vạng. Khi cô xuống tới nơi thì điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của Đường Gia đã cháy tới tận đầu lọc, Cận Duy Nghi mệt mỏi ngồi vào trong xe nói với anh: “Đường Gia, em mệt lắm, thực sự không còn sức để đi ăn cùng anh rồi, phiền anh đưa em về nhà.”
Bàn tay anh khẽ nắm lại, đôi đồng tử thấp thoáng niềm vui thích, ánh mắt đen thăm thẳm chầm chậm chiếu vào cô, cười như có chút tự giễu mình: “Được đấy, vậy anh là lái xe rồi.”
Duy Nghi ngồi im không động đậy, mệt tới chẳng mở nổi mắt, giọng dịu dàng mà thành khẩn: “Rất xin lỗi anh, em mệt quá.” Đầu tiên cô tẩy trang ở phòng vệ sinh của công ty, lớp trang điểm mà để cả ngày dài thì rất hại da mặt, phải đợi tới khi làn nước lạnh xóa tan mọi bí bức cô mới thấy thoải mái hơn.
Trong xe có mùi hương hoa hồng thoang thoảng, Cận Duy Nghi nghiêm mặt nên càng hiện rõ quầng thâm đen dưới mắt. Nếu là trước đây, kiểu gì Đường Gia cũng thấy loại con gái này quá là lôi thôi, nhưng khi thấy cô lặng im ngồi trong xe, ánh mắt mệt mỏi tới cực điểm anh lại thấy ở cô thấp thoáng nét cứng cỏi nhưng rất dễ thương.
Anh mím môi im lặng lái xe.
Khi Cận Duy Nghi mặt lộ vẻ hối lỗi pha lẫn với mệt mỏi rời đi, lại cộng thêm sự nhợt nhạt khi thiếu đi lớp trang điểm, bộ váy công sở nghiêm trang cô mặc, quai hàm ương ngạnh khiến cô trắng bệch kia đã che giấu tuổi tác thực sự của cô. Quả thực tuổi cô vẫn còn nhỏ, chỉ vừa tốt nghiệp đại học nhưng dường như lại giống một viên chức làm việc gần mười mấy năm, đến khả năng giao tiếp, ứng xử cũng có dư.
Đường Gia ủ rũ, vài giây sau cô lại quay lại gõ cửa kính xe thể thao của anh: “Lần sau em mời anh, quyết không nuốt lời đâu.”
Cô thực sự rất ít khi nuốt lời, khi cô gọi điện tới, giọng người ở đầu dây bên kia nghe rất lười biếng, thân mật gọi tên cô: “Duy Nghi, anh chờ mấy ngày rồi đấy.”