Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi! - Quyển 1 Chương 10: Năm rộng tháng dài (2)




Dật Quân nấu xong bát mì cũng là chuyện của một tiếng sau. Tôi vừa ăn mì vừa cảm thán: “Dật Quân, sao hôm nay nấu mì ngon thế?”



Vẻ mặt anh ta như muốn nói: Anh không nấu mì ngon thì còn thằng nào nấu ngon hơn anh hả?



Bỏ qua cái vẻ mặt đắc ý của anh ta, lại tiếp đến chuyện tôi đang khổ sở ăn hết bát mì to đùng mà Dật Quân vừa nấu. Thật ra cũng chẳng ngon là mấy, chỉ là hơi mặn một chút. Mà tôi bẩm sinh đã thích ăn đồ ngọt, nhưng nghĩ lại lỡ nói bậy một câu thôi, không chừng tối nay đến táo đỏ tôi cũng chẳng có để mà gặm ấy chứ. Thế nên, tôi mới phải dối lòng khen anh ta nấu mì ngon đấy.



Ngoài mặt thì tỏ vẻ ăn ngon lắm, nhưng trong lòng tôi đang nổi từng cơn gió thét đây: Huhu, ông trời sao lại bất công với con thế chứ? Người ta có anh họ hiền lành dễ mến còn con thì phải nhẫn nhịn chịu đựng cái thằng anh trời đánh này đây. Thử hỏi hai chữ “công bằng” đang ở đâu?



Khó khăn lắm tôi mới ăn hết bát mì mặn chát của Dật Quân. Trong khi tôi đang thỏa mãn vừa uống nước vừa xem phim thần tượng thì Dật Quân đột nhiên buông một câu: “Thủy Tinh, mì lúc nãy em ăn có ngon không?...”



Tôi vừa định dối lòng nói “ngon” thì anh ta lại cười hi ha, nói: “Lúc nãy là anh cố ý cho thêm muối vào đấy...”



”Lê Dật Quân, anh đợi đấy!”



Một tiếng sau...



”Dật Quân, nấu mì cho em đi!”



”Dật Quân, em muốn ăn táo đỏ, anh nhường cho em đi!”



”Dật Quân, anh giúp em lấy cốc nước đi!”





Dật Quân nãy giờ nghe điệp khúc của tôi cuối cùng không chịu nổi nữa, bực bội buông một câu: “Đợi một lát, em nói mãi mà không mệt sao?”



Phải đó, em chính là không mệt! Nhưng mà tôi chẳng ngốc mà nói câu đó ra miệng, chỉ làm mặt đáng thương, nói: “Mệt, em mệt chứ! Thế nên, anh nấu mì cho em đi!”



Dật Quân chưa đi được bao lâu, tôi lại tiếp tục gào rú: “Anh đừng ăn hết táo đỏ đấy, sẵn tiện lấy nước giúp em!”



”Biết rồi!”



Buổi tối, tôi và Dật Quân chẳng tìm được thứ gì để ăn, đành thê thảm ăn táo đỏ còn trong tủ lạnh. Tất cả đều tại Dật Quân chết tiệt này, tại anh ta cả ngày chẳng chịu làm gì hết ngủ rồi ăn, ngay cả bánh sandwich còn trong tủ cũng ăn nốt. Hại tôi buổi tối chẳng có gì để lót dạ dày. Nhưng mà anh ta cũng còn nhân tính đấy chứ, cũng để lại mấy trái táo đỏ để tôi ăn.



”Dật Quân, em đói chết rồi!”



”Đợi anh một lát, anh đi có chuyện!”



Tôi tưởng rằng anh ta nhẫn tâm bỏ tôi lại một mình mà đi chơi. Thế là sau khi anh ta vừa đi ra khỏi nhà, tôi lại ngân vang cái điệp khúc thân quen: “Dật Quân chết tiệt, Dật Quân thối tha. Dật Quân không có nhân tính... sao anh nỡ bỏ tôi ở nhà một mình chứ?...”



Tôi chửi mắng Dật Quân đến ngủ quên trên ghế sô pha. Chẳng biết là qua bao lâu, Dật Quân cuối cùng cũng chịu mò về nhà. Điều kì lạ nhất là trên tay đang cầm cái gì to to ấy!



Tôi đang nằm trên ghế sô pha, bàn tay mềm mại của Dật Quân hết vỗ vào mặt tôi rồi lại kéo tay tôi. Không chịu nổi nữa, tôi phét thật mạnh vào cái tay kia, nói: “Anh đừng nháo nữa, em muốn ngủ!”




”Vậy thì em ngủ tiếp đi, anh ăn một mình vậy!'



Ăn? Nghe đến ăn tôi liền bật dậy khỏi sô pha. Ây da, tôi đói sắp chết rồi! Nhìn trên bàn toàn thức ăn ngon, tôi nghi ngờ nhìn người đối diện:“Là anh mua đó hả?”



”Em nghĩ là ai?”



”Đương nhiên là anh mua rồi, làm gì có ai tốt như anh chứ!”



Tôi cầm miếng bánh mì lên, cắn một miếng thật to. Nhìn sang Dật Quân, anh ta chẳng những không ăn mà hết sức tốt bụng mở nước giúp tôi, tôi kinh ngạc hỏi: “Anh không ăn sao?”



Dật Quân lắc đầu, đột nhiên đứng dậy xoa đầu tôi, nói: “Em ăn đi, anh đi học bài đây!”



Xoa đầu tôi rồi, Dật Quân đi thẳng lên tầng. Mãi cho đến hôm sau, khi tôi nhìn thấy tiền tiết kiệm vốn rất nhiều của Dật Quân chỉ còn lại chút ít. Tôi mới biết ngày hôm qua, anh ấy lấy tiền của mình mua đồ ăn khuya cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thương Dật Quân đến như thế, tôi quyết định, cho dù sau này tôi có nghèo đến đâu cũng nhất định mua đồ ăn ngon cho anh ấy.




”Dật Quân, hôm nay chúng ta đừng ăn mì nữa, sang nhà em ăn món ngon thôi!”



Tiếng Dật Quân ở trên tầng vọng xuống: “Bố mẹ em về rồi à?”



”Vâng, vừa về khuya hôm qua. Anh nhanh lên, đứng lù ra đó làm gì?”




Tôi thừa biết Dật Quân đang nghĩ gì, chắc anh ấy lại đang nghĩ: Hôm nay con nhỏ này sao lại tốt thế nhỉ?



Bởi vì nhà tôi và Dật Quân chỉ cách nhau mấy bước chân nên tôi và anh ấy đến nhà tôi rất nhanh. Vừa vào cửa, đập vào mắt tôi là một bàn toàn thức ăn ngon. Cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa được ăn thức ăn do mẹ tôi nấu nhỉ? Mà hình như tôi vẫn chưa giới thiệu về bố mẹ mình.



Thật ra gia đình nhà ngoại và nhà nội tôi đều có truyền thống ngành hàng không. Còn về bác tôi thì là ngoại lệ rồi. Bố tôi là Lê Học Khiêm, là phi công trưởng đó nha! Thật ra, tôi rất hâm mộ bố của tôi, ông ấy từ năm hai mươi tuổi đã vào viện hàng không. Còn mẹ tôi là Hạ Diễm, là tiếp viên trưởng đấy! Tôi cũng rất hâm mộ mẹ tôi, thậm chí có lúc tôi thường ước rằng mình có thể giống như bố làm phi công trưởng hay giống như mẹ làm tiếp viên trưởng. Còn về việc bố và mẹ tôi quen nhau như thế nào thì nói ra rất dài dòng nên tôi tạm bỏ qua vậy.



”Tiểu Tinh, A Quân! Hai đứa mau vào đây!”



”Dạ.”



”Dạ.”



Chỉ những lúc này tôi và Dật Quân mới đồng thanh được thôi. Đó là lúc thức ăn ngon đập vào mắt. Nghe mẹ gọi “A Quân” tôi chợt nhớ đến con cún con nhà tôi, nó cũng tên là “A Quân“. Cũng lâu rồi tôi chưa đến nó nhỉ? Chẳng biết dì giúp việc dắt nó đi đâu rồi?



”Bố, A Quân của con đâu mất rồi?”



Câu nói ấy vừa ra khỏi miệng, ánh mắt giết người của Dật Quân đã chĩa về phía tôi.



Tôi thật sự không biết à nha! Chỉ là trùng hợp thôi!