Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi! - Quyển 1 Chương 5: Thanh xuân ấy (2)




Mùa thu Tây Ninh, mùa của hoa dạ yên thảo. Đi ngang cánh đồng dạ yên thảo nở đầy hoa. Tôi lại nhớ những ngày nhỏ cùng Hàn Thiên đến đây thả điều. Bây hoa vẫn nở mà chúng tôi đã không còn thả diều cùng nhau nữa.



Hàn Thiên không biết đã đến bên cạnh tôi. Cậu ấy không làm phiền đến tôi, chỉ im lặng đứng bên cạnh tôi. Đợi đến khi tôi phát hiện ra cậu ấy đang đứng cạnh mình, cậu ấy mới nói: “Tớ dẫn cậu đến một nơi!”



Cậu ấy nắm tay tôi, chạy trong gió. Mái tóc của cậu ấy bay trong gió, tôi không biết có phải mình thích Hàn Thiên từ lúc ấy không. Cho đến tận bây giờ tôi cũng không biết mình thích cậu ấy từ lúc nào. Nhưng lúc đó tôi luôn phủ nhận điều đó, tôi luôn tự nói với chính mình rằng giữa tôi và cậu ấy chỉ có tình bạn đơn giản mà thôi.



Hàn Thiên đột nhiên dừng lại, chỉ tay về phía xa kia. Thấp thoáng sau hàng cây xanh kia chính là hình ảnh một ngọn đồi cao vời vợi. Tôi phát hiện, thì ra Hàn Thiên vẫn còn nhớ những ngày nhỏ chúng tôi thường trèo lên đỉnh núi Bà Đen cao vời vợi kia ngắm mặt trời lặn, rồi ngắm mặt trời mọc. Rồi cùng nhau nói những chuyện trên trời dưới đất, mãi đến tối mới về nhà.



”Hàn Thiên? Cậu còn nhớ những ngày đó sao? Tớ cứ tưởng cậu quên rồi chứ!” Lúc nói câu này, miệng tôi vô thức nhếch lên thành một nụ cười.



Hàn Thiên không để ý đến hành động nhỏ vừa rồi của tôi. Cậu ấy chỉ nhẹ nói: “Không quên. Ngày nào rảnh chúng ta cùng lên núi ngắm mặt trời lặn!”



”Cũng được.”





Cảm thấy cũng không còn sớm nữa, tôi và Hàn Thiên cùng nhau ra về. Hôm đó, dường như mặt trời lặn rất nhanh, nhường chỗ lại cho bóng đêm tĩnh mịch.



Về đến nhà, chợt nhớ hôm nay bố mẹ tôi không có ở nhà. Mà tôi chưa nói về bố mẹ mình nhỉ? Nói một chút. Gia đình tôi có truyền thống ngành hàng không. Bố tôi là một phi công, mẹ tôi là tiếp viên hàng không. Cho nên họ thường xuyên không có ở nhà, và tôi thì phải ăn nhờ ở đậu nhà của bác tôi. Nhàm chán bước thêm vài bước đến trước cửa nhà kế bên, vừa vào nhà đã nhìn thấy Dật Quân sảng khoái ăn món súp nho khô do bác gái nấu. Tôi lê từng bước chân nặng nề tiến đến sô pha, quẳng cặp sách sang một bên, rồi ngồi ịch xuống chiếc ghế mà Dật Quân đang nằm. Anh ta nhanh chóng nhích cái chân sang một bên, cười hà hà nói: “Định giở trò chứ gì? Không dễ đâu, không dễ đâu.”




”Xùy, ai thèm đùa với anh chứ. Dật Quân nói anh nghe, ngày mai chúng ta nghỉ học. Hay là chúng ta đi leo núi đi.”



Mặt Dật Quân tự nhiên xị xuống: “Không đi, không đi. Ở nhà ngủ một giấc chẳng phải hay lắm sao?”



”Thế anh cứ ở nhà ngủ đi. Bác ơi, con cũng muốn ăn súp nho khô.” Nửa vế sau là nói với bác tôi. Từ nhà bếp vang lên giọng nói nhẹ nhàng của bác: “Bác để một phần cho con rồi. Mau đi tắm rồi còn xuống ăn.”



Tối hôm đó, sau khi ăn xong súp nho khô, tôi soạn bài vở xong rồi lên giường chìm vào giấc ngủ. Bốn năm rồi, bốn năm qua. Là cả một sự gian nan của tôi, từ năm lớp sáu cùng với Dật Quân và Hàn Thiên thi vào trường điểm của tỉnh. Tôi từ một cô nhóc bình thường, để rồi bây giờ trở thành một Lê Thủy Tinh xuất sắc được nhiều người biết đến. Có lẽ, mọi người đã quên đi Lê Thủy Tinh của năm đó, bây giờ nhắc đến ba chữ Lê Thủy Tinh, mọi người cũng sẽ chỉ nhớ đến một cô gái xuất sắc của ngày hôm nay. Thời gian có thể làm chúng ta quên đi tất cả, cũng làm thay đổi nhiều thứ.




Sáng sớm hôm sau, tôi còn chưa thức dậy. Thì một giọng nói chua lét đã vang lên trên đỉnh đầu: “Thủy Tinh. Lê Thủy Tinh, dậy mau lên. Dậy ngay cho anh!”



”Đừng nháo, để em ngủ thêm một lát nữa đi mà!”



Mặt Dật Quân xị xuống, vừa chạy ra phòng khách vừa ca hát: “Thiên ơi, Thiên à. Chúng ta mau đi chơi thôi nào...”



Tôi lật người, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Nhưng không ngủ được. Không phải bởi vì giọng hát kinh người của người nào đó mà là có vị khách đến nhà. Dật Quân nhìn thấy Hàn Thiên thì chính là như nhìn thấy báu vật, nhảy cẩng lên.




”Thiên à, cậu muốn uống nước gì hả? Cậu ăn gì đây?”



Tôi thật chóng mặt. Đối với loại chuyện này, tôi cũng đã quen như cơm bữa. Mọi lần Hàn Thiên đến đây chơi thì tôi là người bị lãng quên vào một xó, cho nên tôi chỉ xem tivi, đọc sách, rồi đi ra vườn giúp bác tôi chăm sóc mấy chậu hoa hải đường tím. Thời gian còn lại là một mình ôn bài ở trong phòng, nhưng mà hôm nay hai người bọn họ không chơi game cũng chẳng tám chuyện gì hết, chỉ ngồi cùng tôi xem tivi.




Mãi cho đến sẫm chiều, tôi và Hàn Thiên mới rời khỏi nhà. Còn Dật Quân thì ngái ngủ trên chiếc ghế sô pha. Trên con đường nhựa quen thuộc, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.



”Lâu rồi tớ chưa đi ngắm hoàng hôn...”



”Tớ cũng vậy, hôm nay phải ngắm lâu một chút...”



”Tớ lại quên máy ảnh ở nhà, xem ra không thể chụp ảnh được rồi...”



Nhìn lại đã đi một quãng rất xa nên tôi không quay lại lấy máy ảnh. Chỉ tiếp tục cùng Hàn Thiên đi trên con đường nhựa, ánh mặt trời vẫn còn gay gắt, nhìn vào chiếc đồng hồ của Hàn Thiên “3 giờ 45 phút“.



Đoán chừng khi chúng tôi vừa lên đến nơi mà ngày nhỏ chúng tôi thường ngồi cùng nhau ngắm hoàng hôn, có lẽ hoàng hôn cũng vừa buông xuống.