Lần thứ hai Trường chạm mặt Vy thì mặt trời đang lặn. Gã đã ngồi ì trên con xe phân khối lớn của mình cả ngày, lật đật chạy từ công trường này sang công trường khác và thu phí bảo kê như một tay chạy xe ôm. Cũng phải một tháng rồi kể từ lần cuối gã được giao những công việc thực sự có ý nghĩa. Đại ca sẽ không chịu giao cho gã những tác vụ thực thụ như lùng bắt gián điệp từ mấy băng đảng lân cận, vậy nên gã cũng chỉ có thể rong ruổi loanh quanh và tẩn mấy thằng du côn của băng đảng khác mà gã bắt gặp. Nếu Đại ca có hỏi thì gã sẽ nói là gã chỉ vô tình ở đó thôi.
Trường dong xe qua những ngôi nhà gạch cũ san sát nhau, được bao bọc bởi những lũy tre và bờ tường đất. Ngôi làng dựa lưng vào một sườn đồi và nhìn ra một con đê lớn—công trình bảo vệ duy nhất trước cơn thịnh nộ của sông Hồng mỗi khi mùa bão ập đến. Khi lái xe qua cây cầu của tỉnh, gã bắt gặp bóng lưng của một nữ sinh đứng gần chân cầu, một bóng người mà hắn tựa hồ như quen biết. Chiếc túi vải bị nhét đầy tới phồng cả ra đã thu hút sự chú ý của gã.
Đó là con gái bà Năm họ Phạm. Cuối cùng cũng chịu lẩn trốn khỏi thị trấn rồi hả?
Nếu cô ta muốn làm điều đó, hẳn có nhiều cách tốt hơn. Cô có thể bắt phà hoặc leo lên xe buýt đi xuyên qua cao tốc, hoặc bất kỳ phương tiện nào khác mà giúp cô ta có thể nép mình trong một đám đông. Vì những đứa trẻ cấp ba hư hỏng và những kẻ muốn trở thành xã hội đen đã biến cây cầu tỉnh thành nơi lui tới yêu thích của chúng, nên không ai dám băng qua nơi đó. Những người duy nhất dám liều mạng đi qua cầu là những người không đủ tiền mua vé xe buýt.
Trường chuẩn bị lái xe đi thì một đám côn đồ xuất hiện từ gầm cầu, ném tàn thuốc xuống đất khi chúng tiến lại gần cô gái trẻ. “Ê, em yêu!” một tên với mái tóc húi cua hô lớn. “Em đi đâu vậy? Úi dời ơi, nhìn đôi chân nuột thế chứ lại." Giọng của nó nghe chưa chắc học xong trung học.
Cô gái đơ ra như hình nộm. Trường nghĩ lẽ ra cô nên co giò chạy ngay lúc đó, và nếu cô làm thế thì có lẽ đã tránh xa rắc rối rồi. Nhưng bây giờ đã quá muộn. Ngay lập tức, cả nhóm dồn cô vào góc tường, khăng khăng yêu cầu cô dùng bữa tối cùng họ. Trường không thể nghe thấy câu trả lời của cô gái, nhưng đoán từ những cái giậm chân bất mãn dưới mặt đất thì hẳn chúng bị từ chối rồi.
Tên có mái tóc nhuộm vàng, có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm, niềm nở, “Thôi nào, đừng như vậy. Chỉ là bữa tối thôi mà. Anh đây sẽ trả cho em. Ai lại từ chối một buổi ăn chơi được bao chứ?"
“Nào em. Đi với bọn anh đi chứ?” một tên khác hỏi.
“X-xin lỗi. . . Tôi đang có việc bận." Chỉ khi đó, Trường mới nghe thấy câu trả lời lắp bắp từ cô gái.
Tên tóc vàng trả lời, “Em đang mặc đồng phục của Trường số 8 nên em hẳn biết anh là ai, phải không? Anh là Công Hà. Không ai nói không với Công Hà đâu em."
Tay của Trường cuộn lại thành nắm đấm. Mấy thằng ranh đó chắc gan mật phải to lắm mới dám làm loạn trên lãnh thổ của gã. Chọc ghẹo con gái sao? Quả thực là hèn hạ.
Gã nhảy xuống xe và bước lại gần. “Bọn trẻ ranh ngu đần. Đi chỗ khác chơi."
Lũ du côn đồng loạt quay lại nhìn gã.
"Mày gọi ai là trẻ ranh?" Một tên gầy gò có nốt ruồi trên má trái hỏi.
“Mày đủ ngu để quấy rối phụ nữ trong lãnh thổ của bọn tao đấy, ranh con à. Không ai được đụng chân đụng tay với bất cứ ai trừ khi được Gấu Chột cho phép." Gã vén áo lên, vừa đủ để bọn du côn nhìn thấy đường viền hình xăm con gấu trên bụng gã.
Chỉ cần nghe tới 'Gấu Chột' thôi là vài gã du côn đã chùn bước. Một vài tên còn há hốc mồm khi nhìn thấy hình xăm. Tê có mái tóc húi cua nhìn sang một tên đeo kính khác, và cả hai cùng lùi lại một bước.
“Cút đi.” Tên đầu sỏ tóc vàng rút ra một con dao cạo sắc nhọn, chĩa về phía Trường. Trường chắc mẩm thằng ranh này hẳn bị giáo viên tịch thu mất dao bầu rồi nên mới phải dùng tới thứ đồ chơi này.
“Đừng trách tao chưa báo trước,” gã trả lời.
“Tự đi lo việc của bản thân mình đi!” Tên côn đồ tóc vàng lao lên, đâm thẳng dao cạo về phía trước. Trường tránh sang một bên, bình thản giơ chân ngáng trước mặt thằng ranh. Nó trượt chân, ngã sấp mặt. Trường đá con dao cạo ra khỏi tầm với của nó, sau đó lật nó nằm ngửa rồi tặng nó một đấm vừa đủ để nó chảy máu mũi.
“Hôm nay tao không có tâm trạng bắt nạt trẻ nhỏ, vì vậy nếu mày có thể giúp tao một việc và vui lòng cút xéo đi thì tốt quá,” Trường gầm gừ. Gã lau vết máu trên các đốt ngón tay bằng lòng bàn tay kia.
Khi Trường định quay đi, tên côn đồ tóc vàng rống lên lần nữa, "Hôm nay mày tiêu rồi!" Tuy nhiên, những người bạn của nó đã chạy đến, bám tay nó mà cản.
“Bỏ đi, sếp,” anh chàng để tóc húi cua nói. “Đó là Trường Gấu chó của băng Chột đấy.”
“Sao phải xoắn? Anh em ta có năm người, còn thằng già đó chỉ có một," tên tóc vàng nạt lại, đẩy anh chàng húi cua ra.
“Mày bị đấm rơi não rồi à? Điều gì sẽ xảy ra nếu băng đảng truy đuổi anh em mình?” anh chàng đeo kính nói.
Trường tặc lưỡi. *** mẹ nó nữa, *** ai dạy mấy thằng nhỏ này cách cư xử cả. Nếu chúng nó muốn sủa với nhau như chó, ít nhất hãy sủa đủ nhỏ để tao không thể nghe thấy.
Tên tóc vàng nghiến răng, nhưng cuối cùng quay sang cô gái trẻ và càu nhàu, "Hẹn gặp lại cô ở trường vào tuần tới." Gã nhặt dao cạo của mình và ra hiệu cho đồng bọn rời đi.
Trường lắc đầu khi những kẻ du côn đó biến khỏi tầm nhìn của gã ta. Gã quay sang cô gái. Cô co rúm lại khi gã đến gần.
"Cô không sao chứ?" gã hỏi.
Cô lặng lẽ gật đầu.
“Ừm.” Gã nhìn xung quanh. "Xong xuôi rồi. Tôi đi đây.” Gã vẫy tay hờ hững với cô, không mong đợi một câu trả lời.
Cô đáp, dù giọng của cô như bị bóp nghẹt, "C-cảm ơn."
Gã định nói "Tôi không làm điều này vì cô", nhưng vì lý do nào đó, gã không có tâm trạng để cục mịch một cách không cần thiết vào ngày hôm nay. Con bé này vừa trải qua vài chuyện lớn. Hãy để nó yên.
“Lần sau đi qua cầu khỉ ấy.” Gã liếm môi và chỉ về hướng chung chung, nơi có một con đường nhánh chạy qua. "Tên gì ấy nhỉ . . . Cầu Tó.” Gã búng tay khi vừa nhớ lại. “Cái cầu tên lạ ấy. Mấy tay du côn thực thụ lảng vảng quanh đó—mấy tay từ băng bọn tôi—chúng nó không quấy rối những cô gái không có khả năng tự vệ. Cô có thể băng qua cầu đó và dễ dàng sang tỉnh khác."
Gã rảo bước trở lại chiếc xe chỉ để nhận ra rằng cả hai lốp xe của gã đã bị xẹp. Khi kiểm tra kỹ hơn, anh ta thấy những vết rạch dọc theo bề mặt lốp xe.
Thằng chó với cái dao cạo chết tiệt đó! Gã đấm tay vào nhau. Đợi đến lúc tao bắt được nó . . .
Bây giờ chiếc xe của gã không đi được, và cửa hàng sửa chữa xe gần nhất nằm ở phía bên kia cầu. Cô con gái nhà bà Năm vẫn đứng gần chân cầu, lén lút nhìn gã như chờ gã đi khuất. Hoặc có thể cô đang mong đợi điều gì đó từ gã. Vớ vẩn, gã gạt bỏ ngay ý nghĩ đó. Mình vừa tẩn mẹ con bé một trận thừa sống thiếu chết. Có khi nó đang chửi thầm mình cũng nên.
Tuy nhiên, gã cần phải đi theo hướng mà cô đi, và gã không phải là người quan tâm liệu những người xung quanh có ghê tởm sự hiện diện của gã hay không.
"Muốn tôi bám càng đi theo cô chứ?" Gã nói với cô.
Mặt cô tái nhợt. Trường đã cố hỏi bằng một giọng dễ nghe để không giống như ép buộc, nhưng có vẻ sự chân thành của gã không tới được với cô. Gã quyết định thử lại.
"Bình tĩnh đi. Tôi sẽ không đòi phí bảo kê hay gì đâu.” Gã khịt mũi. “Khu vực này rất nguy hiểm; cô biết điều đó, phải không? Sẽ tốt hơn nếu cô có một bị thịt đi cùng."
Cô gái không trả lời. Trường thấy đầu ngón tay cô run lẩy bẩy.
“Nếu cô sợ tôi đến thế, tôi sẽ đi trước năm mét. Tôi sẽ không dừng lại; sẽ không quay lại; Tôi thậm chí sẽ không nói chuyện với cô. Chúng ta sẽ chỉ là những người xa lạ tình cờ đi qua cùng một cây cầu thôi. OK không?"
Cô không trả lời, nhưng gã có thể nghe thấy hơi thở của cô ngày càng gấp gáp hơn giữa sự thinh lặng.
“Chà.” Gã quay trở lại chiếc xe của mình và dắt nó theo. Khi bước lên cầu, gã ấy nói, “Vậy đứng yên đó đợi tôi đi qua.”
Gã tự cược với bản thân mình rằng cô sẽ không theo chân gã, và trong vài giây đầu thì có vẻ điều đó đã đúng. Tuy nhiên, ngay sau đó gã nghe thấy tiếng bước chân rón rén phía sau. Gã cố tình tăng tốc độ để xem người phía sau có vội vã theo không, và cô ta quả nhiên tăng tốc.
Thì ra cũng đi cơ đấy.
Trường nghĩ rằng một cuộc trò chuyện sẽ làm tâm trạng vui vẻ hơn, vì vậy gã cất lời, “Cô mười tám rồi phải không? Tại sao cô vẫn mặc đồng phục học sinh? Không có gì khác để mặc à?”
Có vẻ như cô gái mà giờ gã mới nhớ ra tên là Vy không có tâm trạng để tiếp chuyện, xét từ sự im lặng của cô. Gã nhận ra rằng tự bản thân gã nói tuổi của Vy cho chính cô nghe có vẻ biến thái. Đáng lẽ ra người bình thường sẽ không biết thông tin đó.
“Tôi là thằng thu họ. Tôi cần nắm bắt những con nợ của mình và gia đình của chúng, vì vậy tôi biết kha khá về cô đấy,” gã nói, nhưng sau đó không nói gì nữa. Nói thế thì nghe lọt tai hơn đấy! Mẹ kiếp, Nguyễn Văn Trường, mày nên im đi.
Họ bước đi trong im lặng cho đến khi cả hai băng qua cầu an toàn. Cửa hàng sửa xe ở ngay gần đó, nhưng gã quyết định tiếp tục đi bộ.
“Cả con đường này cũng không an toàn đâu,” gã nói vọng lại, “Những thằng nghiện lúc nào cũng lảng vảng ở đây, và những thằng đê tiện đó sẽ làm bất cứ điều gì để ăn cắp được đồng lương chính đáng của người khác. Nên tôi vẫn sẽ đi cùng cho đến khi chúng ta đến đường chính, được chứ?” Dù sao thì đến đó gã cũng phải quay đầu. Gã đã rời khỏi thị trấn, và một khi đặt chân lên con đường chính, gã sẽ bước vào lãnh thổ của bang Đông sói. Đại ca sẽ cho gã một trận sứt đầu mẻ trán nếu gã gây chuyện ở đây.
Trường đẩy chiếc xe của mình lên phía trước thêm mười mét nữa và nghe thấy tiếng bước chân của cô gái vẫn vang vọng phía sau gã, vì vậy gã cho rằng cô ấy vẫn thấy ổn dù cho gã ở đây.
Khi họ đi đến con đường chính mà không gặp cản trở nào, Trường quay lại và vẫy tay chào cô một cách thờ ơ. “Tôi đi đây,” gã nói.
Cô không nói gì, chỉ rụt rè gật đầu với anh. Trường nhận thấy vẻ mặt bối rối lúc nãy của cô ấy đã biến thành một nét mặt có gì đó cực đoan hơn. Bằng một cách nào đó, trông cô còn 'khó ở' hơn cả lúc bị bọn cấp ba quấy rầy nữa.
Gã quyết định không ở lại đây và dày vò cô thêm một giây nào nữa. Dù sao thì chính gã đã là người đã làm tất cả những điều tồi tệ với mẹ cô, dù gã có muốn hay không.
Trường quay đầu, bước về phía mặt trời lặn. Một lúc sau, gã quay lại, và cô gái trẻ đã đi khuất bóng.