"Sao cô tìm thấy tôi?"
Không có lời chào hỏi mùi mẫn nào; Đó là câu đầu tiên Trường hỏi Vy khi gã nhấc điện thoại nhà tù lên. Những âm thanh ken két của cánh cửa phòng giam của một căn phòng giam khác vào tai Trường, nhắc nhở gã về nơi tù ngục mà gã đang chết dần chết mòn ở trong.
Vy đặt tay lên bàn, đôi mắt đen láy mơ hồ với những cảm xúc gã không thể nhìn thấu. Cô đang nhìn gã mà cứ như đang chẳng nhìn gã.
"Tôi hỏi loanh quanh thôi," cô đáp.
"Hỏi ai? Thằng Đệ ư? Đã bảo rằng cô chớ có giao du với bạn bè tôi rồi." Gã tặc lưỡi. "Tôi đếch hiểu sao thằng nhãi đó chưa bị gô cổ nữa. Nó cũng làm đủ trò mèo còn gì."
"Tôi có nguồn tin riêng chứ. Tôi hơi bị cuốn hút đấy nhé. Chỉ cần vài lời đường mật là người ta tuôn hết bí mật cho tôi rồi." Cô khịt mũi.
"À, ra giờ cô còn vừa giỡn vừa cười khẩy được kiểu đó cơ đấy. Thế giới ngoài kia đã làm gì cô vậy?"
"Do anh cả đấy."
"Mà tôi không tin cô đâu. Nếu giờ cô đào hoa đến vậy, cô phải biết cách khơi gợi đôi chút. Đưa đẩy ấy, hiểu không? Đàn ông thích được rọ vào tròng, từng tí từng tí một."
"Thế thì mau ra tù mà còn chỉ tôi mấy trò mèo mà anh khoe khoang đi."
"Đâu phải lỗi của tôi mà tôi bị tống vào đây đâu. Ừ thì là lỗi của tôi thật. Nhưng tôi còn có lòng không lôi cô vào cùng đấy nhé. Tôi cố đẩy cô xa khỏi cái cõi cặn bã dơ bẩn này, thế mà cô còn tự nguyện bò về được."
"Vậy còn cách nào để tôi có thể tìm thấy anh nữa?" Vy nhận ra mình đã nâng giọng đôi chút, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại. "Tôi còn không biết rằng anh đã bị tống vào tù cho tới khi tôi xem tin tức." Cô cười, " . . . mà tôi quan tâm làm gì chứ, cũng đâu phải việc của tôi. Anh luôn nói vậy mà, phải không?"
"Tôi không cần ai biết."
"Ít nhất anh đã nên nhắn tôi một tin."
"Xin lỗi."
Gã không muốn cô biết. Gã nghĩ rằng thà để cô căm ghét gã, uất hận gã vì rời đi không nói một lời còn hơn. Nhưng giờ gã mới nhận ra điều đó thật ngu ngốc. Gã là một tử tù, tội ác của gã hẳn đã phải nhan nhản trên truyền thông rồi.
Hai người im lặng một hồi. Vy giấu đôi mắt của mình phía sau tóc mái dài tới mức khó coi.
". . . Anh còn bao nhiêu ngày?"
"Cô nghĩ tôi biết chắc? Ở đây như ổ giết bò mổ lợn vậy. Tù nhân không biết ngày xét xử cho tới khi ngày đó thực sự đến."
Vy không nói gì cả. Cô đặt tay chống lên cằm, đôi mắt dán lên tường, gã tò mò không biết cô đang suy nghĩ điều gì.
"Mà điều đó thì có gì quan trọng chứ?" Trường cười nhạt. "Tôi đã làm nhiều điều bẩn thỉu. Cái chết là bản án thích đáng dành cho tôi. Tôi không thể đợi được tới ngày tôi cuối cùng cũng được chết đây!"
Vy cười theo. "Không đợi bức vẽ của tôi sao?"
"Đừng có đùa. Tôi biết là cô sẽ không bao giờ vẽ nữa mà. Có quá nhiều cách đơn giản hơn để cô kiếm tiền. Nếu cô có lòng, chỉ cần mang cho tôi một bức phác hoạ cũ của cô là được. Cái bức vẽ đường phố với mấy chiếc xe đạp ấy, cái đấy trông đẹp đó."
"Không. Tôi vứt hết đi rồi."
"Biết mà." Gã tặc lưỡi. "Mà sao cô nuôi tóc dài vậy?"
"Anh bảo rằng anh thích tóc dài. Nhưng chưa bao giờ nói rằng dài tới đâu." Cô bĩu môi, nhưng cái bĩu môi biến mất nhanh như giọt sương sớm dưới ánh nắng chói chang.
"Đồ khùng." Gã nhíu mày. "Ai chẳng biết thế này là dài quá? Cô nên tỉa tót lại cho gọn ghẽ đi, không thì hành nghề kiểu gì hả?"
“Tôi không . . . làm việc đó nữa,” Cô nói rồi cúi đầu xuống một chút.
"Ồ?" Câu trả lời của gã nhiệt tình hơn gã tưởng tượng. “Tại sao lại thay lòng đổi dạ vậy?”
"Tôi không nên làm điều đó." Cô trao cho gã một nụ cười yếu ớt. “Anh thấy đấy, lúc đó tôi ở điểm tối tăm nhất cuộc đời và tôi đã đánh mất hết lòng tự trọng. Tôi tự nhủ mình thật vô dụng và công việc bẩn thỉu là cách duy nhất để một kẻ vô dụng như tôi có thể kiếm được tiền.” Nụ cười của cô rộng lên, trong một nỗ lực để làm cho nó tự nhiên hơn. “Tôi nhận ra rằng tôi tôn trọng bản thân mình nhiều hơn thế.”
"Tốt cho cô." Gã gật đầu. “Tôi thấy cô đã thay đổi một chút rồi. Bây giờ cô đã có thể đáp thẳng tôi rồi đấy. Trước kia, cô nói một câu có đầu đuôi còn khó nữa là." Và một người nhút nhát như vậy lại trở thành gái điếm. Đời cũng khéo trêu ngươi. “Giờ thì cô giải nghệ rồi nên cô sẽ nuôi tóc dài ra sao? Đây là cách cô trả thù đời hay gì thế?"
"Thế anh nói xem anh muốn nó ngắn cỡ nào?"
"Sao hỏi tôi? Tóc cô cơ mà?"
"Tôi nghĩ rằng nếu sự xuất hiện của tôi không khiến anh vui thì tốt nhất cũng không nên khiến anh thấy khó chịu." Vy muốn nhìn thẳng vào mắt Trường, nhưng không thể. Đôi mắt từng gầm lên dữ tợn như sư tử ấy, sự ngang tàng vẫn còn đó, nhưng giờ nó trông ứ đọng. "Tôi không muốn trông thấy anh thế này."
"Thì đáng lẽ cô đừng nên đến."
Cô không đáp, thay vào đó rút một chiếc bông tai nhỏ hình đầu lâu từ trong ví của mình.
Trường nhìn chằm chằm vào nó và chép miệng, "của tôi."
"Anh đã đưa nó cho tôi," đôi tay cô bồn chồn khi nghịch chiếc bông tai. "Và tôi vẫn đang giữ nó. Anh nói chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Cuộc nói chuyện của họ lại bị ngắt quãng bởi sự im lặng, một điều đã xảy ra quá đỗi nhiều lần. Trường chưa bao giờ phải người hay nói, còn Vy thì chưa bao giờ biết phải hỏi câu gì.
Khi viên cai ngục già liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình, cả Trường và Vy đều biết họ không còn nhiều thời gian. Trường mím môi, tặc lưỡi.
"Vài năm qua cũng ra gì này nọ phết nhỉ?" Gã nói.
"Chắc thế." Cô nhắm mắt.
Sự thinh lặng bao trùm. Những lát cắt kí ức vài năm qua tua nhanh trong tâm trí Vy. Môi chạm môi; hơi thở nóng bỏng, bờ vai ướt đẫm mồ hôi; băng băng qua cầu, còi hú từ xa; sóng biển cuốn vào bờ, nước mặn tới ngạt thở; mặn; vị mặn trên môi; môi chạm môi; những nụ hôn tan vỡ.
Đèn tắt.
Rồi Trường nói, "Tôi cũng kiểu muốn biết băng đảng của mình đang làm ăn thế nào rồi. Tôi cũng muốn biết cô đang sống ra sao. Nhưng rồi tôi nghĩ là thôi *** muốn nghe đâu, nghe ra chỉ toàn chuyện *** hay thôi. Cô biết không, anh trai thằng Đệ vừa ăn kẹo đồng năm ngoái. Chúng nó còn chẳng mang ra tòa luận tội. Cứ vậy mà xử bắn. Nghe này, tôi cho rằng bản thân mình là người khá tích cực đấy, hay ít nhất là cũng từng như thế. Nên tôi đã nghĩ rằng tôi hãy ít nhất cho bản thân mình cơ hội được nghĩ rằng những người quan trọng trong đời tôi đang sống cuộc sống khá khẩm hơn cuộc sống mà tôi đang có. Tôi không muốn thử cố gắng tìm hiểu để rồi nhận tin rằng thằng chết dẫm nào đã đục một lỗ xuyên ngực cô rồi."
"Tôi ổn mà. Chẳng qua có nhớ anh chút thôi." Cô cười, nhưng nụ cười của cô trông như một cái mếu.
Trường định trả lời, nhưng sau đó ông quản giáo già đi về phía anh, ngón trỏ gõ vào đồng hồ.
Trường thở dài. "Câu hỏi cuối. Hôm nay, giọng của tôi có màu gì?"
"Đỏ. Đỏ như máu."
"Tốt. Ít ra có những thứ vẫn chưa bao giờ thay đổi."
Khi viên quản ngục già đi vào và áp giải Trường ra khỏi phòng, gã không nói gì, cũng chẳng quay lại nhìn Vy lần cuối.
Vy bước khuất khỏi Trường, tựa vào bờ tường mà thở dài. Từ trong túi, cô rút ra một chiếc bút chì. Cô vẫn luôn mang một cây theo người, đôi khi vì sự thoải mái từ âm thanh màu hạnh nhân mà nó tạo ra, nhưng lý do chính thì vẫn là nhỡ đâu lại dùng đến. Thi thoảng, cô tự dặn mình rằng Trường sắp chết rồi, cô nên tặng gã một cái gì đó. Nhưng mỗi lần cô cầm cây bút lên, đôi tay cô lại run lên. Ngay bây giờ đây, chúng run bần bật.
Không, mày đâu thể vẽ. Mày là kẻ bất tài. Mày sẽ chẳng bao giờ trở thành một họa sĩ.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~