Giọng Nói Của Anh

Giọng Nói Của Anh - Chương 13: Mềm mại




Edit: windchime

Trong siêu thị huyên náo, ầm ĩ, những tiếng động, âm thanh đó cũng chỉ lọt qua tai như gió thổi.

Mọi thứ đều như gió thổi, chỉ có câu nói của người trước mặt, như bị ngưng đọng, cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu.

Ánh mắt Noãn Noãn khẽ chuyển đi, thoáng tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi.

Cô cong môi, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Phó Bác Ngôn, khẽ cười: "Vậy thật đáng tiếc, người ưu tú như Phó lão sư lại không có bạn gái."

Phó Bác Ngôn nhìn cô một lúc, rồi trả lời: "Ừ."

Noãn Noãn suy nghĩ, ghé mắt nhìn về phía Phó Bác Ngôn:" Vậy Phó lão sư thích dạng phụ nữ nào, nói không chừng tôi lại giới thiệu được cho anh đấy."

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn khẽ cười, nhẹ nhàng dùng giọng nói quyến rũ của mình trả lời: "Không cần đâu."

"Hả?" Noãn Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn Phó Bác Ngôn.

Tay Phó Bác Ngôn cầm lấy một hộp kẹo nơi quầy thanh toán, sau khi cho vào xe đẩy liền nói:"Tôi đã có người trong lòng."

Noãn Noãn: "..."


Một lúc sau cũng không nói gì.

Phó Bác Ngôn nhìn cô một lúc, liền cười hỏi: "Không hỏi xem tôi thích ai sao?"

Thân thể Noãn Noãn cứng đờ, nhẹ gật đầu: " Chuyện riêng của Phó lão sư, tôi không tiện biết."

Nói xong thì Noãn Noãn tiến lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cũng sắp đến chúng ta rồi."

"Ừ." Phó Bác Ngôn nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, cũng không tiếp tục đề tài cũ, có một số việc, chỉ nên từng bước một, nhỡ doạ người ta chạy mất, vậy thì không gì bù đắp nổi.

Phó Bác Ngôn thầm nghĩ, khẽ cong môi, mắt cười chúm chím nhìn lưng người trước mặt.

Noãn Noãn nhìn người phía sau thông qua tấm kính trước mặt, khẽ cau mày.

Vừa chuẩn bị nói, thì đã đến lượt họ tính tiền, Phó Bác Ngôn đưa thẻ ram Noãn Noãn lại đẩy thẻ trả lại.

Người thu ngân nhìn thấy cảnh này, hai mắt trợn tròn.

Noãn Noãn ho nhẹ khẽ trả lời: "Phó lão sư, để tôi tự trả."

Phó Bác Ngôn lặng yên nhìn Noãn Noãn: "Để tôi, làm gì có lý để cho phụ nữ trả tiền."

"Nhưng..." Cô còn chưa kịp nói tiếp, đã thấy người thu ngân lại nhận lấy thẻ của Phó Bác Ngôn.

Hơn nữa người đó còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng đấy, nên để đàn ông trả tiền."

Noãn Noãn: "..."

Noãn Noãn đứng bên cạnh nhìn, chỉ có thể nghĩ đến việc tối về chuyển khoản trả cho Phó Bác Ngôn.

Cho nên khi người thu ngân giao đồ, cô liền cầm lấy.

Phó Bác Ngôn khẽ cười, cũng không ngăn cản.

Sau khi hai người thanh toán xong, liền ra ngoài, Phó Bác Ngôn cầm lấy hai cái túi nặng, còn Noãn Noãn, cầm trong tay một hộp kẹo mà Phó Bác Ngôn nhét cho.

Chính là hộp kẹo được thêm vào khi đợi thanh toán.

Lúc nhìn anh bỏ vào xe, Noãn Noãn còn tưởng anh muốn ăn, nhưng không nghĩ tới, sau khi thanh toán xong, vừa ra khỏi cửa, Phó Bác Ngôn liền nhét cho cô.

"Phó lão sư, anh đưa tôi kẹo làm gì vậy?"

"Ăn."

"A?"

"Cho cô ăn."

Noãn Noãn cạn lời, cầm lấy hộp kẹo, nắm chặt: "Ý tôi là tại sao lại cho tôi kẹo?"

Phó Bác Ngôn trầm ngâm một lát, cúi đầu nhìn cô: "Ngọt ngào một chút."

"Hả?"

Phó Bác Ngôn cười khẽ, không giải thích thêm.

Hai người lại cùng nhau tiến về phía cư xá.

"Phó lão sư, để tôi xách phụ một túi cho."

"Không cần đâu, để tôi xách,"

"Nhưng tôi không cầm gì, hãy để tôi phụ một ít."

"Cô có thể quẹt thẻ mở cửa."

Noãn Noãn: "..."

"Được rồi."

Trong khu chung cư vẫn náo nhiệt như cũ, cho dù hai người họ đã đi siêu thị trở về, trên con đường nhỏ cũng vẫn còn người đi lại.

Bóng đêm che phủ, lúc Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn lên lầu, vào thang máy thì liền gặp người quen.

Là người quen của Phó Bác Ngôn.

Một đôi vợ chồng già.

Cụ bà với mái tóc đã bạc trắng, ngồi trên xe lăn, được cụ ông đẩy, khi hai người tiến vào, Phó Bác Ngôn và Noãn Noãn đều di chuyển qua một hướng, để hai người dễ dàng vào thang máy.

Noãn Noãn ngước mắt nhìn Phó Bác Ngôn, vị trí của hai người có chút gần, gần đến mức Noãn Noãn có thể nghe thấy hơi thở của Phó Bác Ngôn.

Cùng với mùi hương thơm mát từ quần áo anh.

Khuôn mặt cụ bà vui vẻ, ánh sáng trong thang máy rất rõ, cho nên khi vừa tiến vào, Phó Bác Ngôn liền chào hai người.

Cụ bà nhìn Phó Bác Ngôn, mặt mũi bà hiền lành, cười nói: "Là A Ngôn à."

"Vâng." Bà nhìn về phía Phó Bác Ngôn đằng sau lưng cô, Noãn Noãn nhìn bà mỉm cười, xem như chào hỏi.

Cụ bà đưa tay chỉ Noãn Noãn: "Vị này là?"
Phó Bác Ngôn khẽ cười, giới thiệu hai người: "Trình Noãn Noãn, một người bạn."

Cụ bà nở nụ cười: "Vậy à, thật là xinh đẹp."

"Không có đâu ạ, ngài quá khen rồi."

"Ông Trần, hai người vừa đi tản bộ sao?"

Ông Trần gật đầu: "A Ngôn đi siêu thị sao?"

"Vâng. Cô ấy mới chuyển đến, đi siêu thị mua ít đồ ạ." Phó Bác Ngôn chỉ sang phía Noãn Noãn đứng bên cạnh.

Ông Trần dùng đôi mắt ý vị thâm trường đánh giá Noãn Noãn, miệng nói: "Không tệ."

Trên mặt Noãn Noãn tràn đầy xấu hổ.

Cũng may, sau khi nói vài chuyện phiếm, hai người liền ra khỏi thang máy.

Noãn Noãn ngước mắt nhìn Phó Bác Ngôn, hỏi anh: "Anh rất thân sao?"

"Ừ, là một đôi vợ chồng nổi tiếng trong cư xá."

"Là sao?"

Phó Bác Ngôn giải thích cho Noãn Noãn, thì ra, hai người ấy vốn không sống ở đây, sau rồi mới chuyển tới, nhưng mà tình cảm rất tốt, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ông Trần đưa bà Trần đi tản bộ, hít thở không khí ngoaì trời.

Nhà của họ, còn có một con chó, và hai ông bà.

Sống trong chung cư, tính cách chan hoà, cho nên rất được mọi người yêu thích...

Nghe vậy, Noãn Noãn sáng tỏ, nhẹ gật đầu: "Vậy à."

Nhưng mà cũng có thể nhận ra tình cảm của hai người ấy rất tốt, chuyện tình cảm, chỉ cần nhìn từ những điều nhỏ nhặt là có thể nhìn được.

"Thật tốt." Noãn Noãn nhìn không được, nhận xét.

Vừa ngẩng lên thì liền đối diện với ánh mắt của Phó Bác Ngôn, Noãn Noãn ho nhẹ nói: "Phó lão sư."

"Hả?"

"Anh có thể dịch qua một chút không?" Cô đưa tay chỉ về phía trống bên thang máy, tuy giờ cũng khá rộng, nhưng mà Phó Bác Ngôn ở sát bên cạnh cô, cô cũng không dám thở mạnh.

Lúc này Noãn Noãn đang đứng không thoải mái, mà cô cũng không dám lộn xộn.

Cô lo rằng nếu mình chuyển động sẽ đụng phải cánh tay Phó Bác Ngôn.

Như vậy thì càng xấu hổ.

"Cái gì?" Phó Bác Ngôn không nghe rõ, lời Noãn Noãn vừa nói..., rất nhanh, lại nhỏ.

Noãn Noãn dừng lại, vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu nói với Phó Bác Ngôn, ngẩng đầu, thì Phó Bác Ngôn đúng lúc cúi xuống.

Môi của cô, chạm vào mặt anh.

Mềm mại, trơn bóng, trắng nõn.

Chỉ một thoáng, hai người không phản ứng gì.

Không khí như ngưng động.

Không dám cử động mạnh.

p/s: để tạo thêm động lực cho bản thân, chương truyện này trên 7 tks mình sẽ đăng chương tiếp :)