Edit: windchime
Tia nắng ban mai dần xuất hiện, đêm qua Noãn Noãn lăn qua lăn lại một lúc lâu mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cô có chút quen giường, vài ngày khi mới đến một nơi xa lạ, thường bị mất ngủ, hoặc khó ngủ, cho nên lần này mới có thể đến thành phố Z sớm vài ngày.
Vốn bình thường cô cũng mắc bệnh khó ngủ, cho nên tối qua, khoảng tầm hai, ba giờ sáng, cô nghe nhạc mới ngủ được.
Buổi sáng ánh nắng tươi sáng, dần dần sáng ngời, có vòng sáng nhạt chiếu vào phòng.
Noãn Noãn khẽ mở mắt cho quen với ánh sáng, mới cong môi khẽ cười không lên tiếng.
Dường như Phó Bác Ngôn nắm hết những thứ mà cô yêu thích, nhưng chỉ có việc Noãn Noãn thích rèm cửa dày nặng, thích không gian tối thì có lẽ không biết.
Trong phòng có chút ấm áp.
Noãn Noãn ngủ nướng thêm một chút, lúc này mới chịu dậy.
Lúc cô thức dậy, Lâm Lâm đang ở phòng bếp bận rộn làm bữa sáng.
"Chị Noãn Noãn, chị tỉnh rồi sao, em đã chuẩn bị bữa sáng mà chị thích."
Noãn Noãn cong môi, đưa tay đụng vào búi tóc trên đầu Lâm Lâm: "Không tệ, hôm nay dậy sớm."
Lâm Lâm nhìn sang: "Chị Noãn Noãn muốn uống cà phê không?"
"Ừ, pha cho chị một ly."
Noãn Noãn ngầng đầu, mặt mày mỉm cười đưa mắt nhìn bữa sáng: "Ăn bánh tự làm(Hand Grab Cake) sao?"
"Đúng vậy, em còn chuẩn bị thêm ít cháo."
"Tốt."
Sau khi hai người ăn sáng xong, Noãn Noãn nói: "Lâm Lâm, hôm nay chị ở nhà nghỉ ngơi, em có muốn đi đâu không?"
Thực ra, với Noãn Noãn mà nói, cô cũng không cần có trợ lý đi cùng.
Chỉ là vì Trần Kiều không yên tâm, Noãn Noãn không có cách nào khác, chỉ có thể mang theo Lâm Lâm khá hợp tính đi theo bên mình.
"Em muốn ra ngoài một chuyến, hôm qua đã liên lạc với bạn học cũ đang ở đây."
"Vậy em đi đi, buổi trưa chị sẽ ngủ bù."
"Được."
"Nhớ phải chú ý an toàn, nếu như không biết đường, thì gọi cho chị."
Lâm Lâm bật cười, gật đầu đồng ý: "Vâng, cám ơn chị Noãn Noãn."
"Không khách khí."
Lâm Lâm ở trong nhà đợi được một lát liền ra ngoài, Noãn Noãn ôm di động nằm trên ghế sa lon, nghe Tin tức buổi sáng mà Phó Bác Ngôn dẫn.
Giọng nói của Phó Bác Ngôn khi nói chuyện bình thường và khi dẫn chương trình có hơi khác, nhưng giống ở chỗ, dù là dùng cách nói chuyện nào, Noãn Noãn cũng rất yêu thích.
Cứ lắng nghe như vậy, Noãn Noãn không tự chủ liền buồn ngủ.
Không bao lâu, cả người đã vùi vào ghế sa lon, thiếp đi.
*
Lúc cô tỉnh lại, là vì bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Mơ mơ màng màng mở cửa, đợi đến khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa, Noãn Noãn đang mơ màng bỗng tỉnh táo hẳn.
"Phó lão sư?"
Phó Bác Ngôn vừa từ đài truyền hình trở về, cúi đầu nhìn đầu tóc rối bời của Noãn Noãn, khẽ cong khoé miệng.
Giọng nói trầm thấp và dịu dàng rất nhiều: "Đang ngủ?"
"Vâng."
Phó Bác Ngôn khẽ cười: "Tiếp tục ngủ sao?"
Noãn Noãn dừng một chút, có chút chậm chạp lắc đầu: "Không ngủ nữa."
Phó Bác Ngôn khẽ đáp lời: "Vậy thì chuẩn bị một chút rồi sang ăn trưa."
"À?" Noãn Noãn trợn mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, "Sang ăn cơm?"
Phó Bác Ngôn đưa tay chỉ về phía đối diện, nhíu mày nói: "Mười một giờ rồi, trợ lý nhỏ của cô ra ngoài sao, cũng đúng lúc tôi phải làm cơm trưa, vậy sang ăn luôn đi."
Noãn Noãn sững sờ một lúc, ngay khi đối diện với đôi mắt nghiêm túc thâm thuý kia, liền không tự chủ được, gật đầu: "Được."
"Không cần vội."
Phó Bác Ngôn nhìn cánh cửa trước mặt bị đóng lại, đột nhiên cảm thấy mình gấp gáp trở về là cách làm chính xác.
Ít nhất, trải qua ám chỉ rõ ràng như vậy của tối qua, cùng với cử động đột ngột sau đó, cô ấy không trốn tránh mình.
Lúc đầu, nói thật, Phó Bác Ngôn có chút bận tâm thái độ của Noãn Noãn, nhưng hiện tại xem ra, hình như mọi việc vẫn tốt.
Khẽ nhìn xuống, Phó Bác Ngôn quay người đi về phía đối diện, còn Noãn Noãn, sau khi thấy Phó Bác Ngôn quay người rời đi, mới nhẹ nhàng rón rén về phòng, chuẩn bị.
Noãn Noãn cúi đầu nhìn bản thân, vẫn may, ăn mặc sạch sẽ, ngoại trừ tóc có chút rối bời, thì những thứ khác vẫn tốt.
Sau hai mươi phút, Noãn Noãn đi qua nhà đối diện.
Phó Bác Ngôn khẽ nhìn mặt Noãn Noãn, cười.
Noãn Noãn trang điểm, cô khẽ ho nhẹ, nhìn sang chỗ khác, hàm hồ lên tiếng: "Tối hôm qua ngủ không ngon, mắt có quầng thâm khó coi."
Phó Bác Ngôn nghe thấy, lúc này lại khẽ cười ra tiếng.
Noãn Noãn khẽ nguýt anh một cái, cũng cảm thấy những lời này của mình giống như giấu đầu hở đuôi, càng che càng lộ, ngay cả bản thân cũng thấy chẳng ra làm sao.
Phó Bác Ngôn thu lại nụ cười, nhưng cưng chiều trong mắt thì thêm rõ ràng.
"Vào đi, trưa nay muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được."
Noãn Noãn cũng không tính là kén ăn nhỉ, ngoại trừ thích ăn cay.
Phó Bác Ngôn nhẹ đáp lời: "Trong nhà không có đầu cá, ăn khoai tây và rau xào thịt có được không?"
"Được."
Noãn Noãn cười, nhìn về phía Phó Bác Ngôn: "Phó lão sư, ăn gì cũng được ạ."
Phó Bác Ngôn khẽ cong môi, nhìn về phía cô, gật đầu.
Phó Bác Ngôn làm đồ ăn, bình thường không chủ trương phô trương lãng phí, nên ăn bao nhiêu thì sẽ làm bấy nhiêu, cho nên cũng không phải nhìn thấy Noãn Noãn đến mà làm thêm nhiều món.
Hai món mặn, một chén canh, vừa đủ dùng.
Lúc Phó Bác Ngôn bước vào nhà bếp, Noãn Noãn cũng đi theo.
"Phó lão sư, để tôi phụ cắt khoai tây."
Phó Bác Ngôn đưa mắt nhìn Noãn Noãn: "Biết làm chứ?"
"Biết."
Sau khi nhận lấy dụng cụ gọt khoai tây, Noãn Noãn đứng một bên nghiêm túc gọt vỏ.
Nhà bếp không được coi là quá lớn, nhưng mà bên trong rất sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa trong phòng có một ô cửa thông gió, ánh nắng mặt trời len qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Noãn Noãn, khiến cho cả người cô tạo nên cảm giác dịu dàng.
Noãn Noãn không nói nhiều, cho nên Phó Bác Ngôn vẫn luôn đang không ngừng tìm đề tài để nói chuyện với cô.
Mà việc được nghe Phó Bác Ngôn nói chuyện, là chuyện Noãn Noãn rất thích.
Bản thân Noãn Noãn thích giọng nói của Phó Bác Ngôn, nên dĩ nhiên hưởng thụ việc nói chuyện với anh.
Ở trong phòng bếp bận rộn nấu ăn, giữa hai người lại chưa từng xuất hiện vấn đề gây khó chịu nào, ngược lại, hai người phối hợp rất ăn ý.
Không lâu sau, bữa trưa đã được chuẩn bị xong.
Hai người ngồi ăn cơm đối diện nhau, Phó Bác Ngôn nhìn Noãn Noãn: "Niếm thử một miếng xem."
"Được." Noãn Noãn cầm đũa gắp một miếng, đột nhiên híp mắt gật đầu, không nhịn được mở miệng khen ngợi: "Ăn ngon."
Cô cong môi: "Thì ra Phó lão sư nấu ăn ăn ngon như vậy."
Ánh mắt của Phó Bác Ngôn như trầm hơn, nhìn Noãn Noãn: "Cô thích không?"
Noãn Noãn gật đầu liên tục, không ngừng trả lời: "Thích lắm, ăn rất ngon."
Phó Bác Ngôn nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu đã thích thì sau này cứ qua đây ăn cơm."
Tay cầm đũa của Noãn Noãn khẽ cứng lại, cô hàm hồ đáp lời: "Chuyện này không ổn lắm."
Phó Bác Ngôn đưa tay dời món rau xào thịt qua trước mặt Noãn Noãn, sau đó mới trả lời: "Tôi không ngại."
Noãn Noãn khẽ hạ tầm mắt, che lại tất cả suy nghĩ trong đáy mắt, lúc này mới nhìn lên, cười nói: "Được."
Nhìn cô một lát, Phó Bác Ngôn cũng không nói gì thêm.
Sau khi hai người yên lặng ăn trưa xong, Noãn Noãn mượn cớ có việc cần hoàn thành, trở về nhà mình.
Tối hôm qua nói đến bộ kịch truyền hình, hôm nay cần bàn bạc chính thức, cho nên cần phải online nói chuyện.
*
Dùng mật mã Trương Duyệt đã cho để vào phòng trò chuyện, Noãn Noãn vừa vào, đã thấy bên trong phòng chat có rất nhiều người quen.
Hoa Lê và Đại Nguyệt Lượng, còn có cả Mỹ mạo vô song đều có mặt, Thu Phong đại đại cũng vậy, còn có một số người có quen sơ cũng đều online, đột nhiên, đồng tử Noãn Noãn như co lại, nhìn tên nick 'Ngôn thiếu' hiển thị đang online, cô hơi khựng lại, bàn tay nắm chuột chặt thêm.
Còn chưa kịp nói chuyện, Đại Nguyệt Lượng liền bắt đầu sắp xếp cho hoạt động lần này.
"Bộ kịch truyền thanh này, nam nữ chính cũng đã định, Tiểu Thái Dương cùng với Ngôn thiếu, nam hai là Thu Phong đại đại, độc thoại(giải mã những bí ẩn trong chiều sâu nội tâm nhân vật-nghệ thuật sân khấu) là Trà sữa khống. . ." Cô ấy sắp xếp rõ ràng nhiệm vụ cho mọi người.
Còn Noãn Noãn, gần như không nghe rõ những thứ khác, bên tai chỉ có suy nghĩ về việc bản thân được hoà âm với Ngôn thiếu.
Không biết trải qua bao lâu, Đại Nguyệt Lượng đột nhiên cười nói: "Được rồi, đã nói xong, trước hết mọi người bắt cặp nói chuyện để tìm cảm giác đi, bộ kịch truyền thanh này của chúng ta là về tình cảm, cho nên rất cần thể hiện tốt tình cảm trong giọng nói, vậy nên, .đến diendanlequydon để ủng hộ editor, tất cả những trang khác là ăn cắp. cần nhờ cậy vào nam nữ chính của chúng ta rồi."
Thu Phong lại cười một tiếng, nói: "Phần diễn của tôi cũng có liên quan đến nữ chính, tôi cũng góp phần không nhỏ đúng không?"
Hoa Lê chen miệng nói: "Đúng vậy, Thu Phong đại đại cũng không ít."
Mọi người hết người này đến người kia tranh nhau nói, nhưng mãi vẫn không thấy Ngôn thiếu nói chuyện.
Đột nhiên, bên tai nghe vang lên một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Thái Dương?"
Noãn Noãn khựng lại, giữ tai nghe, khựng lại chốc lát.
"Tôi đây." Cô có chút run rẩy đáp lời.
Bên kia trầm ngâm chốc lát, giọng nói trầm thấp: "Bây giờ có thời gian không?"
"Có." Noãn Noãn đè lại sự kích động trong giọng nói, trả lời.
Bên kia hình như cười một tiếng, âm thanh xuyên qua dòng điện huyên náo, truyền đến bên tai cô, có chút hơi ngứa.
"Vậy thì tôi thêm cô vào phòng của ta, có thể không?"
"Dĩ nhiên có thể."
Trả lời xong, Noãn Noãn đưa tay vỗ vỗ gò má đang nhanh chóng nóng lên của mình, cảm thấy ở đâu cũng nóng lên.
Dường như có dòng khí nóng, từ lòng bàn chân truyền lên khắp người.
Đè xuống cảm giác tim đập rộn ràng, Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn vào phòng chat riêng, trong phòng chat chỉ có hai người, nhất thời có chút yên tĩnh.
Chủ yếu là, Noãn Noãn không biết nên làm sao khi nói chuyện với thần tượng mình yêu thích từ cấp ba đến giờ.
"Bộ kịch truyền thông 'Tưởng niệm' này có rất nhiều cảnh nói chuyện tình cảm, tôi đã nghe phần thử giọng lần trước của cô, ở những cảnh thế hiện tình cảm, cảm xúc mà cô biểu đạt, hình như có chút yếu."
Noãn Noãn khựng lại một chút, đáp lời: "Đúng vậy."
Đây đúng là một thiếu sót của mình, cho nên lúc ban đầu Đại Nguyệt Lượng trêu chọc để cho cô phối âm cho nữ chính, cô có chút chần chờ .
Chỉ là lúc đó sẽ không lúng túng như lúc này, lần đầu tiên bị người mình thần tượng chỉ ra khuyết điểm của mình.
"Chỉ là, đừng lo lắng, tôi sẽ hỗ trợ cô."
Tác giả có lời muốn nói: Phó Lão sư: đừng nói hòa âm, những thứ khác, cái gì cũng hỗ trợ em.