Giọng Nói Của Anh

Giọng Nói Của Anh - Chương 17: Quán ven đường




Đài truyền hình Orange.

Phó Bác Ngôn vừa xuất hiện, Đỗ Quang đã đứng đợi, ở đây có khá nhiều người, tất cả mọi người tụ tập tại một nơi.

Đang bàn tán ầm ĩ, cũng không biết đang nói cái gì.

"Tình huống bây giờ như thế nào?" Phó Bác Ngôn xăn tay áo, thong thả ung dung, nhưng câu hỏi cũng có chút dồn dập.

Đỗ Quang lắc đầu nói: "Mới vừa có tin tức về vụ cháy lúc trước, có người chứng kiến."

"Người ở nơi nào?"

"Ở bên trong phòng nghỉ ngơi ngồi, chúng ta đến sớm hơn bên cảnh sát."

Phó Bác Ngôn gật đầu: "Đi lấy hai ly nước đi, tôi đi xem một chút."

"Được."

Vụ cháy ở Viện dưỡng lão lần trước vẫn không tìm thấy có người chứng kiến, những thiết bị theo dõi cũng bị phá huỷ hoàn toàn, cơ bản là không có bất kỳ đầu mối nào để điều tra.

Vậy mà sau hai tháng, đột nhiên có tin tức rằng có người chứng kiến đến Đài truyền hình, cho nên Phó Bác Ngôn liền vội vã từ trong nhà chạy tới.

Bên trong phòng nghỉ ngơi ánh mặt trời sáng tỏ, bên trong phòng sáng ngời làm cho người ta không cảm thấy sợ hãi, cũng không cảm thấy sợ, Phó Bác Ngôn vặn tay cầm đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy người chứng kiến đang ngồi trong phòng, có chút kinh ngạc.

"Chú Vương?"

Vương Luân gật đầu một cái, lúc nhìn thấy Phó Bác Ngôn thì thở một hơi: "Phó chủ trì(người dẫn chương trì, MC)."

Phó Bác Ngôn gật đầu, sau khi nhận lấy hai ly trà được Đỗ Quang bưng vào liền đi về phía Vương Luân.

Ngồi ở trước mặt Vương Luân, Phó Bác Ngôn hơi chỉnh sửa cổ áo của mình một chút, mở ra một nút áo, tận lực để cho mình trông không quá nghiêm túc.

"Chú Vương, chú đến đây bởi vì đã nhìn thấy người phóng hoả sao?"

Đôi bàn tay đang cầm ly giấy của Vương Luân khẽ run, nghe Phó Bác Ngôn hỏi, sau một lúc, mới chậm rãi gật đầu một cái: "Phải . . Đúng vậy."

Phó Bác Ngôn cầm giấy và bút ghi chép: "Vậy có tiện kể cho cháu nghe xem người đó trông như thế nào không?"

Anh không có hỏi những chuyện khác, tạm thời chuẩn bị hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

Vương Luân khép hờ đôi mắt, nỗ lực nhớ lại.

Vương Luân năm nay khoảng hơn 50 tuổi rồi, nếp nhăn trên mặt không ít, nhìn qua so với tuổi thật thì già hơn một chút, Phó Bác Ngôn quen biết với người này, cũng trong một tình huống hết sức đặc biệt.

Cho nên, với lời của Vương Luân, Phó Bác Ngôn vẫn cảm thấy tương đối tin tưởng.

"Người gây án không chỉ có một, mà là hai, thời gian đó ta còn cảm thấy kỳ quái, vì sao ở Viện dưỡng lão lại đột nhiên xuất hiện hai người lạ, nhưng mà cháu cũng biết đấy, ta vẫn luôn sống ở Viện dưỡng lão, cho ta cũng sẽ biết một chút về tình hình xung quanh."

Phó Bác Ngôn gật đầu: "Chuyện này cháu hiểu rõ, vậy chú phát hiện hai người họ ra vào Viện dưỡng lão từ khi nào?

Vương Luân nỗ lực nhớ lại: "Đại khái là vào ngày 2 tháng 3."

Ngày xuất hiện vụ cháy là ngày 12 tháng 3, như vậy nghĩa là, cách gần mười ngày mới ra tay.

"Vậy chú có thể nhớ được ai trong hai người đó không?"

Vương Luân đứt quãng nói, diện mạo của hai người kia.

Một nam một nữ, vẻ ngoài bình thường, dễ bị xem nhẹ khi ở trong đám người.

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn trầm ngâm chốc lát, tiếp tục hỏi: "Vậy vì sao chú lại cảm thấy hai người đó kỳ quái?"

Nói đến chỗ này, Vương Luân ngược lại hơi kích động, ông lo lắng nói: "Bởi vì hai người đó có một ngày đụng trúng ta, còn mắng ta một câu."

Phó Bác Ngôn hơi ngừng lại một trong nháy mắt, nhìn chằm chằm nét mặt Vương Luân: "Được rồi, điểm này tôi hiểu, vậy chú Vương, chú có thể nói lý do vì sao bây giờ mới đến đài truyền hình nói chuyện này chứ?"

Vương Luân có chút bối rối nói: "Cậu cũng biết, tôi có chứng hay quên, lúc này mới nhớ ra, cho nên mới tới đây, tôi không quen thuộc với cảnh sát, cũng sợ."

Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng, an ủi ông ấy: "Đừng lo lắng, không có việc gì."

Sau khi hỏi tất cả những câu hỏi anh cần biết, anh nói.

"Được rồi. Tạm thời tôi đã nắm được vấn đề này. Nếu cần thêm thông tin nào, khi đó chúng tôi sẽ liên lạc lại với chú được chứ?" Mặt Phó Bác Ngôn tràn đầy nụ cười, giọng điệu dịu dàng mang theo ý vỗ về.

Vỗ về Vương Luân đang lo lắng.

Vương Luân vội vàng trả lời: "Được được được."

"Vậy để tôi tiễn chú về."

"Tốt."

Sau khi đưa Vương Luân trở về Viện dưỡng lão, Phó Bác Ngôn cũng với Đỗ Quang trực tiếp ở lại nơi gần Viện dưỡng lão, hai người khám phá địa hình vùng lân cận này.

Lần trước không chú ý đến vùng lân cận, sau khi được Vương Luân nhắc nhở, Phó Bác Ngôn lại nghĩ đến một vấn đề.

"Sư phụ, thế nào ạ? Có đầu mối gì sao?" Đỗ Quang nhìn về phía Phó Bác Ngôn, hỏi.

Phó Bác Ngôn nhìn chằm chằm vùng đất bị thiêu cháy, ngẫm nghĩ một lát, mới lắc đầu:"Không có."

Anh dừng một chút: "Về trước đi, xem lại những báo cáo lần trước."

"Vâng."

"Đúng rồi, ngày mai tới bệnh viện một chuyến, buổi sáng, đi xem tình huống của hai người bị thương một chút."

Hai người này, cho tới bây giờ, vẫn còn đang nằm bệnh viện, người già tuổi cao, vốn thân thể cũng kém, sau khi bị bỏng, thân thể vẫn chưa thể khôi phục lại.

Nhưng đối với việc ai đã phóng hoả cùng với một số vấn đề khác, hai người này đều là hỏi gì cũng không biết.

"Sư phụ cảm thấy hai người này có biết chuyện gì đó sao?"

"Ừ, đại khái."

Phó Bác Ngôn nhìn sắc trời, cũng đã gần tối.

"Tôi sẽ không quay lại đài nữa, nếu tối có việc gì cứ gọi."

Đỗ Quang sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc, thốt ra câu hỏi: "Sư phụ phải đi nơi nào sao?"

Phó Bác Ngôn khẽ cong môi, nhướng mày nói: "Cùng ăn cơm với sư mẫu của cậu."

Đỗ Quang trừng to mắt, nhìn đuôi xe nghênh ngang rời đi, hoài nghi vừa rồi có phải bản thân đã nghe nhầm hay không.

*

Ánh chiều khi mặt trời dần xuống, cực kỳ đẹp.

Đang là thời gian cuối mùa xuân, khi mặt trời ngã về tây, thật sự loá mắt.

Cả buổi chiều Noãn Noãn đều ở nhà, trừ việc tự thử giọng của bản thân, chính là đắm chìm trong công việc, không cách nào tự kềm chế.

Lâm Lâm đi cả ngày vẫn chưa về, Noãn Noãn cũng thoải mái, một mình vui vẻ, tự tại.

Ngoài việc gọi điện thoại cho Trần Kiều, thời gian còn lại đều ở nhà một mình yên tĩnh trôi qua.

Cho đến khi chuông cửa vang lên, Noãn Noãn mở cửa, nhìn thấy người đang đứng trước cửa, có chút kinh ngạc.

"Phó Lão sư, tan việc rồi sao?"

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn cong cong khoé miệng, nhìn cô: "Gần đây không có việc bận, ăn cơm tối chưa?"

"Chưa."

"Muốn đi ra ngoài ăn không?"

Noãn Noãn hơi khựng lại, suy nghĩ một chút, nói: "Muốn đi ra ngoài một chút."

Phó Bác Ngôn cười nhẹ nói:"Muốn đi đâu?"

"Đi ăn quán ven đường, Phó Lão sư có thể đi được sao?"

Theo Noãn Noãn biết, người dẫn chương trình tin tức, đặc biệt là những người dẫn chương trình buổi sáng như Phó Bác Ngôn, bình thường không thể ăn lung tung, không hút thuốc lá, không uống rượu, không ăn quán ven đường...bởi những thứ đó có thể gây ảnh hưởng đến cổ họng gì đó.

Cho nên lúc nêu ra suy nghĩ của mình, trong lòng Noãn Noãn cảm thấy, Phó Bác Ngôn sẽ từ chối, hoặc là dẫn mình đến chỗ nào đó ăn những thức ăn lành mạnh.

Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, Phó Bác Ngôn lại đồng ý ngay lập tức.

Cho đến khi rời khỏi tiểu khu, Noãn Noãn vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.

Sao lại có thể đồng ý nhanh như vậy, lại cùng nhau xuống đây.

Giọng nói của Phó Bác Ngôn kéo suy nghĩ của Noãn Noãn trở lại: "Noãn Noãn, muốn đi ăn ở đâu?"

Noãn Noãn sững sờ, lấy lại tinh thần, nhìn Phó Bác Ngôn, có chút lắp bắp nói: "Phó Lão sư."

"Hả?"

"Không phải người dẫn chương trình không thể ăn những thứ linh tinh như thế sao?"

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn khẽ cong môi, nhìn chằm chằm vào Noãn Noãn, nhắc nhở cô: "Cô cũng là người dẫn chương trình."

Noãn Noãn nghẹn lời, trong nháy mắt, không phản bác được.

Cô đích thực cũng là một người dẫn chương trình, cô có thể ăn, Phó Bác Ngôn cũng có thể ăn.

"Đúng vậy nhỉ." Noãn Noãn khẽ nở nụ cười xấu hổi, có chút ngại ngùng sờ lên vành tai mình.

Phó Bác Ngôn nhìn vào gò má ửng đỏ trong nháy mắt của Noãn Noãn, trong mắt thoáng qua tia cười.

Nhưng rất nhanh, lại giấu đi.

"Đi thôi."

"Được." Hai người đi về phía quán ven đường, trời đã tối hẳn, hai người bước đi song song, người cao người thấp, tuy có chút chênh lệch, nhưng nhìn vào lại tạo cảm giác hài hoà.