Giọng Nói Của Anh

Giọng Nói Của Anh - Chương 7: Tiếng chuông




Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ, rơi đầy trong phòng làm việc.

Sau khi Noãn Noãn nói xong câu đó, hai người còn lại bên trong phòng đều yên lặng.

Kỷ Băng Linh hung ác nhìn Noãn Noãn chằm chằm, hai tay nắm chặt, gương mặt đầy vẻ uất ức lại tức giận.

Nhưng Noãn Noãn cực kỳ cao ngạo, trong mắt cô không để ý đến người khác, dĩ nhiên không phải là kiêu căng mù quáng, mà là tự biết mình lạnh nhạt.

Với người không quen, nửa chữ cũng không muốn nhiều lời, thậm chí không muốn lui tới, cũng không ở bên cạnh lãnh đạo a dua nịnh hót, những chuyện này không hề liên quan đến cô.

Chỉ là cứ không kiêu ngạo không tự ti, cho dù là làm chương trình talk show, cô cũng nói thật, đây cũng là tại sao, người hâm mộ nói rằng cô lạnh lùng.

Đúng là vậy, ở một số nơi, cô đặc biệt cao ngạo, đặc biệt lạnh lùng.

Nhà sản xuất ở bên cạnh vô cùng nhức đầu, nhìn chằm chằm Noãn Noãn một lúc, lại nhìn sang Kỷ Băng Linh, giải thích mấy câu: "Nói thật, chương trình talk show của Noãn Noãn có tỷ lệ xem cao hơn của cô một chút, mặc dù chỉ là chênh lệch một chút xíu như vậy, nhưng cô phải biết, chương trình của cô được phát vào khung giờ vàng hơn nữa còn là cuối tuần, mà chương trình của Noãn Noãn, phát vào mười giờ tối không nói, còn vào ngày đi làm."

Noãn Noãn và Kỷ Băng Linh cùng đứng trước mặt nhà sản xuất, cách một cái bàn đặt máy tính.

Nhà sản xuất đưa tay gõ gõ vào tài liệu Noãn Noãn vừa đưa cho mình, hạ thấp giọng nói:  "Băng Linh, điểm này chắc không cần tôi nhắc nhở cô chứ?"

Mặt Kỷ Băng Linh trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì: "Đó là bởi vì Trình Noãn Noãn . . ." Còn chưa nói hết câu, nhà sản xuất đã lên tiếng cắt đứt.

"Bởi vì sao?" Nhà sản xuất cất tiếng cười: "Không phải cô định nói bởi vì Noãn Noãn mua tỉ lệ người xem TV chứ? Đây cũng không phải là thứ có thể mua, cô ấy dẫn chương trình, không thể phủ nhận, cô ấy được đặc biệt hoan nghênh ."

Dứt lời, nhà sản xuất khoát tay, có chút nhức đầu nói: "Được rồi, đi ra ngoài trước, chuyện này đã quyết định, không tiếp tục thảo luận nữa."

"Nhưng. . . . . ." Kỷ Băng Linh vẫn muốn nói tiếp.

"Không có nhưng nhị gì hết, đi ra ngoài đi."

Nghe vậy, Noãn Noãn nâng khóe môi, mắt cong cong nói cám ơn với nhà sản xuất: "Phiền toái cho cô rồi, tôi đi ra ngoài trước, sắp xếp được thời gian thì báo cho tôi biết."

"Được, đi đi."

Noãn Noãn đi ra khỏi phòng, không bao lâu sau, Kỷ Băng Linh cũng đi ra ngoài.

Vừa đúng lại đi ở phía sau của cô, Noãn Noãn cúi đầu cười một tiếng, đi về phía phòng nghỉ ngơi của mình, hành lang rất dài, ở trong hành lang cũng có thể tùy ý thấy được những đồng nghiệp khác trong đài truyền hình.

"Đứng lại."

Noãn Noãn tiếp tục đi về phía trước.

Giọng nói của Kỷ Băng Linh có chút chói tai, hơi có chút bén nhọn, Noãn Noãn nghe thấy, không nhịn được nghĩ muốn che lỗ tai của mình.

"Cô chờ một chút." Kỷ Băng Linh kéo lấy tay của Noãn Noãn, đôi mắt mở to, vẫn hung ác nhìn Noãn Noãn như vừa rồi.

Noãn Noãn hất tay đi, hững hờ nhìn cô ta , cũng không để ý đến những ánh mắt bên cạnh đang nhìn vào.

"Còn có chuyện gì?"

"Tôi sẽ không từ bỏ chuyện này."

Nghe vậy, Noãn Noãn nói như cười nhạo: "Vậy, sau đó thì sao?"

"Cô..." Suy nghĩ hồi lâu, từ miệng Kỷ Băng Linh cũng chỉ phát ra một câu: "Hi vọng cô có thể mãi mãi cao ngạo như thế."

"Như cô mong muốn."

Nói xong, tránh khỏi tay Kỷ Băng Linh, Noãn Noãn đi theo hướng ánh sáng của hành lang, đi về phía phòng nghỉ ngơi của mình, đóng cửa, chặn lại tất cả những ánh nhìn từ bên ngoài.

*

Trong hành lang, đối với hai người cãi vả, tất cả đều thận trọng nhìn, xem xong tuồng, tất cả hầu như đều không nhịn được bàn luận xôn xao, nhỏ giọng thảo luận.

Lúc Trần Kiều từ bên ngoài lúc tiến vào, nghe được cuộc hội thoại như sau:

"Kỷ Băng Linh lại thất bại trước chị Noãn Noãn."

"Cũng phải, sự lạnh lùng của chị Noãn Noãn là sinh ra đã có, chỉ đi qua cũng không chịu nổi rồi."

"Nhưng mà tôi vẫn đứng về phía chị Noãn Noãn, quá ngang ngược, nhưng tôi thích."

"Cô thích nhan sắc của chị Noãn Noãn thì có, thật ra thì tôi cũng thích chị Băng Linh, nhưng chị ấy lại hay kiếm chuyện khiến người ta khó chịu."

"Vậy cô không biết, người dẫn chương trình của đài truyền hình đều không phải như thế."

. . . . . .

Trần Kiều nghe xong toàn bộ cuộc hội thoại, yên lặng bưng hai ly cà phê, trở về phòng nghỉ ngơi.

Mở cửa, bên trong phòng nghỉ ngơi hơi tối.

Lúc cô ấy sắp đi đã kéo rèm cửa sổ ra, lúc này lại bị kéo kín lại cực kỳ chặt chẽ, không để chút ánh sáng nào lọt vào.

Cô ấy lắc đầu một cái, nghĩ tới cuộc hội thoại của hai người kia, thật ra thì Noãn Noãn không hề lạnh lùng chút nào, ngược lại, có chút buồn tẻ thôi.

Đi về phía duy nhất có ánh sáng điện thoại, Trần Kiều nhỏ giọng: "Lại cãi nhau cùng Kỷ Băng Linh?"

"Không có."

Noãn Noãn khẽ cười một tiếng, tiếng cười của cô dễ nghe, trừ những lúc dẫn chương trình, giọng nói của Noãn Noãn ấm áp, êm dịu mà không mềm mại đáng yêu, dòng âm thanh rõ ràng, khi ở bên ngoài thì nghiêm túc, thật ra, khi riêng tư, rất mềm mại dịu dàng, lại thêm chút quyến rũ.

"Cô ta muốn cùng em ra sân khấu cạnh tranh cơ hội hợp tác với Phó lão sư."

"Sau đó thì sao?"

"Em từ chối."

Trần Kiều ho nhẹ một tiếng: "Trực tiếp từ chối sao?"

"Đúng vậy." Cô nói với khí thế cây ngay không sợ chết, tại sao muốn lên sân khấu cạnh tranh, đừng nói cơ hội này là do trưởng đài trực tiếp chỉ định, dù cho không phải, Noãn Noãn cũng có thể tự mình quyết định, nếu đã lấy được, cô cũng không có lý do lại phải phí sức, cạnh tranh cơ hội.

Đây là nguyên tắc khi làm việc của cô.

Có chút biến thái, ừ, cũng có chút bá đạo.

Trần Kiều không còn gì để nói, cũng biết tính tình của Noãn Noãn, vỗ vỗ vai Noãn Noãn, nói: "Vậy thì tốt xấu gì em cũng nên khách khí một chút."

"Khách khí không nổi."

Trần Kiều: ". . . . . ." Dứt khoát từ bỏ suy nghĩ thuyết phục.

"Em đưa thời gian biểu cho nhà sản xuất rồi hả?"

"Rồi."

"Vậy đến lúc đó em đến thành phố S làm chương trình sẽ nghỉ ngơi ở đâu?"

"À?" Noãn Noãn sững sờ, suy nghĩ một chút: "Đến lúc đó cứ thuê một cái phòng thôi." Cô không thích ở khách sạn, trừ trường hợp không thể không ở khách sạn, bình thường đều là thuê phòng ở.

Lần này đến thành phố S quay chương trình, cũng phải đi đi về về hơn một tháng, thuê một phòng ở là tốt nhất.

Trần Kiều cười, nhắc nhở: "Em có thể hỏi Phó lão sư của em một chút."

Mắt Noãn Noãn sáng lên: "Đúng vậy." Sau khi vui mừng đi qua, cô lại cảm thấy làm như vậy không ổn lắm: "Như vậy có thể làm phiền thần tượng của em không?"

Trần Kiều trầm ngâm giây lát: "Hẳn là không đâu."

"Vậy thì tốt."

*

Ban đêm, mặt trời chiều ngã về tây.

Gió nhẹ thổi qua mặt, mang theo chút hơi lạnh, ánh trời chiều mang theo vệt nắng còn vương nơi cuối trời, nổi bật lên giữa bầu trời, ở bên kia, một đám mây trắng cũng bị ánh trời chiều nhuộm thành ráng đỏ, ánh nắng chiếu xuống, xuyên qua kẽ lá, vương trên mặt đất.

Thành phố S có nhiều cây ngô đồng(*), hàng cây thẳng tắp, bị gió thổi, chỉ có cành lá theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
(*) Ngô đồnghay còn gọi tơ đồng, trôm đơn, bo rừng, bo xanh là một loài thực vật có hoa trong họ Cẩm quỳ. Ngô đồng nguyên xuất miền nam Trung Quốc tới bắc Việt Nam, được trồng rộng rãi ở châu Âu, Bắc Mỹ và Đông Á.(Nguồn: wikipedia)

Qua kẽ lá, ánh sáng vương xuống thân người, cực kỳ chói mắt.

Người đi đường đông đúc, thời gian này là lúc tan làm, ngoài những người đi làm công còn có không ít những bạn học sinh vừa tan học đang chuẩn bị về nhà, đang đứng trên lối đi bộ, chờ đèn xanh, để nhanh chóng băng qua đường cái, qua phía đối diện.

Noãn Noãn cũng không phải là ngoại lệ, cô không cho Trần Kiều đưa mình về nhà, muốn một mình ra ngoài đi vài vòng, vừa mới chuẩn bị băng qua đường, điện thoại di động liền rung lên, trong tai nghe phát lên tiếng của một ca khúc cổ phong(**), cũng là tiếng chuông cô đặt cho di động.
(**)Nhạc cổ phong là một phong cách âm nhạc Trung Quốc xuất hiện và nổi lên trong thế kỷ 21, đặc trưng bởi: ca từ cổ điển tao nhã, cách dùng từ đều đặn, có trật tự và được trau chuốt giống như bài thơ cổ.

Cúi đầu nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, Noãn Noãn sững sờ, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, có chút cảm giác không thể tin được.

Điện thoại di động vẫn đổ chuông liên tục, cô sững sờ một hồi lâu mới nhận cuộc gọi.

Cẩn thận từng li từng tí, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, còn mang theo  một chút nghi ngờ: "Phó Lão sư?"

Phó Bác Ngôn ngồi trên ghế lái, nhìn bóng dáng nho nhỏ bên ven đường, khẽ nâng khóe môi: "Ừ, là tôi, cô đang ở đâu?"

Noãn Noãn dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhìn một vòng chung quanh, sau đó, cô nhỏ giọng nói: "Ở ven đường."

Mới vừa nói xong, bên trái liền vang lên tiếng còi xe.

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Noãn Noãn nghe trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp: "Thấy chiếc xe màu đen không?"

"Thấy được." Cô ngây ngốc trả lời, hoàn toàn không có hiểu bây giờ đang có chuyện gì xảy ra.

Phó Bác Ngôn cười nhẹ một tiếng, âm thanh xốp giòn, như dòng điện truyền đến bên tai: "Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Noãn Noãn chạy chậm đến phía chiếc xe.

Cô ở bên ngoài liếc nhìn, nhanh chóng kéo cửa chỗ ghế lái phụ, ngồi lên.

Vừa lên xe, Noãn Noãn liền cực kỳ có lễ phép nói: "Phó Lão sư tốt."

Hiếm khi, Phó Bác Ngôn có tâm tình tốt, khẽ cười, làm cho khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"Ừ, chuẩn bị đi đâu sao?"

"À?" Noãn Noãn dừng lại, thật ra cô muốn đi mua trà sữa uống.

Phó Bác Ngôn khẽ liếc nhìn cô, hai chân vì khẩn trương mà khép chặt, đôi tay trắng nõn đặt trên đầu gối, thật là dáng vẻ của một học sinh ngoan, gương mặt cũng được giấu bên trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi tai nhỏ, hơi ửng đỏ, có lẽ do căng thẳng.

~

Noãn Noãn len lén, thận trọng ngước mắt liếc nhìn anh, lúc gặp phải đôi mắt thâm thuý kia, muốn nói gì đó lại không biết nên mở miệng thế nào.

Phó Bác Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh của cô, đôi mắt như ngập nước, sau một lúc mới dùng ý chí của mình để dời ánh mắt đi.

"Lần trước không phải cô hỏi tôi rằng khi đến thành phố S thì nghỉ ngơi ở đâu sao? Vừa đúng lúc tôi đến khai mạc hội nghị, nên nói cho cô luôn."

Noãn Noãn sững sờ, nhanh chóng gật đầu đáp lời: "Vâng, vậy bây giờ Phó Lão sư có thời gian không?"

"Có."

Noãn Noãn suy nghĩ một chút, cúi đầu xem đồng hồ, vừa đúng sáu giờ.

"Vậy Phó lão sư có vui lòng ăn cơm với tôi không?" Nói xong, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Lần trước còn chưa mời được Phó Lão sư ăn cơm đấy."

Phó Bác Ngôn ý vị thâm trường nhìn cô một cái, nhỏ giọng đáp lời: "Được."

Noãn Noãn nghe, chỉ là một từ "Được" đơn giản, lại cảm thấy lỗ tai giống như là mang thai, không nhịn được đưa tay lên xoa xoa.
(p/s: đoạn này mình không hiểu lắm, nhưng có lẽ là tâm tình fangirl)

Cô cong môi cười: "Cám ơn Phó Lão sư."

Ngoài cửa sổ, trời chiều còn giữ lại chút ánh sáng cuối cùng, lúc này lại vừa đúng xuyên qua cửa sổ vương trên lưng Phó Bác Ngôn, lúc Noãn Noãn đưa mắt nhìn thấy, cảm giác Phó Bác Ngôn giống như đang trùm lên mình một lớp vàng óng ánh, đang nhanh chóng tỏa sáng.

Hấp dẫn cô.

Thoáng qua trong mắt một nụ cười, sắc mặt Phó Bác Ngôn không thay đổi, đáp lời: "Không cần khách khí như thế."

Noãn Noãn cười, "Phải, phó Lão sư là thần tượng của tôi."

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn khó được nhíu mày: "Thật?"

Đây đã là lần thứ ba Noãn Noãn nói đến chuyện thần tượng này.

"Đương nhiên là thật." Noãn Noãn nói xong, vừa mới chuẩn bị chứng thực, điện thoại trong túi liền vang lên.

Mà tiếng chuông của điện thoại di động, là giọng nói của Phó Bác Ngôn.

Trong nháy mắt, mặt cô đỏ lên.

Tuy cô muốn chứng minh mình thật sự là một người hâm mộ, nhưng tuyệt đối không phải muốn chứng minh mình thật sự là một
Tuy nói cô có một viên muốn chứng thật mình là người ái mộ lòng của, nhưng tuyệt đối không phải là muốn chứng thật mình là một fan cuồng đâu.

Chuyện dùng giọng nói thần tượng làm tiếng chuông là việc thật xấu hổ và lúng túng.

Quan trọng nhất là, đó là Phó Bác Ngôn trước tham gia một hoạt động, nói một câu khác thường làm cho người ta xấu hổ, sau đó bị người ta sao chép lại.

Nghe tiếng chuông, Phó Bác Ngôn nở nụ cười rõ ràng.

Dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Noãn Noãn, dùng giọng trêu ghẹo nói: "Tôi thật sự tin tưởng cô là người hâm mộ của tôi rồi."