Vừa rời khỏi cửa quán bar, Diệp An Băng liền khẩn trương chạy đi tìm chỗ nôn, bởi trước đó quả thực cô đã uống rất nhiều rượu. Đương nhiên cũng say rồi, chẳng qua cố gắng dằn xuống để lấy chút oai vệ cho bản thân thôi.
Đúng như kiểu chơi hết mình, hậu quả tính sau. Thấy cô nôn, mà Quách Khiếu Nam xót hết cả dạ. Vừa đứng che trước che sau, vừa vuốt lưng giúp cô dễ chịu hơn phần nào.
"Nếu dùng vũ lực ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không. Uống bao nhiêu là rượu, để ra nông nổi này. Nghĩ tới lại muốn đem lão già chết tiệt kia ra băm thành trăm mảnh."
"Ọe...khụ khụ..."
Nôn xong lần đầu tiên, lau miệng bằng khăn giấy mang trong túi xách xong, Diệp An Băng mới ngẩng mặt nhìn lên người đàn ông, mỉm cười một cái:
"Đang lo cho em à?"
"Hỏi vớ vẩn! Mau đi theo anh lấy xe."
"Ưm... Em đứng đây cũng được mà, giờ làm biếng đi rồi."
Quách Khiếu Nam vừa kéo đi, thì Diệp An Băng kéo ngược trở lại, cố thủ không muốn bước.
Cô chính là đang giở thói nũng nịu bày trò.
"Không đi, em đứng đây một mình lỡ gặp nguy hiểm thì sao?"
"Em đối phó được mà, vả lại ai dám động vào em. Anh đi lấy xe nhanh đi rồi đưa em về nhà, mệt lắm rồi..."
Quách Khiếu Nam bất lực ra mặt, nhưng vẫn hết sức kiên nhẫn:
"Tóm lại là em không đi?"
"Vâng! Không đi đâu."
Hắn gật đầu, tưởng đã chịu thỏa hiệp, nào ngờ sang giây sau lại bất thình lình vác cô nàng lên vai, rồi đi thẳng tới bãi đổ xe.
Đặt cô ngồi lên chiếc siêu xe phân khối lớn xong, hắn chu đáo cài mũ bảo hiểm cho cô, kèm lời căn dặn:
"Đặt va-li ở giữa, tay ôm eo anh thật chặt. Khi nào muốn nôn thì bảo anh dừng xe lại, nghe rõ chưa?"
"Vâng!"
Diệp An Băng gật đầu như một đứa trẻ. Tuy là vậy, nhưng Quách Khiếu Nam vẫn chưa an tâm lắm, hắn ngồi lên xe rồi, lại cởi áo khoác ra để buộc cô nàng phía sau dính vào người mình.
"Anh làm gì vậy?"
"Buộc em lại, kẻo lát nữa có ngủ quên cũng không ngã được."
Quách Khiếu Nam đáp nhẹ nhàng, nhưng khi Diệp An Băng nhìn thấy nét mặt ân cần, quan tâm của người đàn ông ấy thì lại ấm lòng, hạnh phúc dâng trào. Không chịu được, cô còn láu lỉnh hôn lên má đối phương một cái, khiến hắn đứng hình đến ba giây sau mới cong môi mà cười.
"Ra đường thì dữ như sư tử, ở với anh lại biến thành mèo con là sao hả?"
"Vì thích được anh yêu chiều!"
"Giỏi! Sau này cứ làm nũng nhiều vào, rồi muốn gì được đó. Giờ thì ôm chặt, anh cho xe chạy ngay đây."
"Hoan hô! Anh yêu là nhất!"
Cô hò reo vui vẻ như một em bé, rồi ngoan ngoãn ôm eo người đàn ông ấy thật chặt.
Sau đó, chiếc môtô lại lao nhanh ra đường, với tốc độ mà Diệp An Băng thích nhất.
Khoảnh khắc này đối với cả hai mà nói, thật sự rất yên bình và hạnh phúc, chỉ mong một ngày không xa nữa thôi, cô và hắn sẽ được bước vào lễ đường, trao hoa và nhẫn, trọn đời bên nhau.
Lúc này, xe đang chạy đến đoạn đường vắng, thì từ phía sau lẫn trước mặt có hẳn ba chiếc môtô khác lao đến, ép xe họ vào lề.
Tình huống cấp bách, Quách Khiếu Nam chỉ kịp thời cởi nút thắt áo khoác giữa hai người ra, rồi cùng nhau bước xuống xe, trước sáu tên giang hồ đô con vừa xuất hiện với mục đích rõ ràng là kiếm chuyện, tạo dựng rắc rối.
Diệp An Băng giữ chặt va-li hàng trong tay, tay còn lại luôn được Quách Khiếu Nam nắm chặt. Dĩ nhiên họ đang bật chế độ đề phòng với đám người này.
"Tụi mày là ai? Đang muốn gì hả?"
"Muốn cướp hàng, chỉ cần mày giao cái va-li kia ra, đã có thể an toàn rời khỏi đây."
"Hóa ra là tay sai của thằng khốn đó. Muốn cướp hàng trắng trợn như thế này ư? Vậy phải bước qua xác tao trước đã."
"Được thôi, tụi này cũng thích đánh."
Tên đại diện băng nhóm nói xong, liền rút dao bấm trong người ra, rồi lao thẳng về phía hai người bọn họ, những tên còn lại cũng xông lên cùng lúc, khiến Quách Khiếu Nam không kịp trở tay.
Họ lao vào đánh nhau, Diệp An Băng cũng ra sức đánh trả, nhưng vì cô đang say, cơ thể đang mệt nên thân thủ không mấy nhanh nhạy, số dao dùng để phi mang theo cũng đã hết, bị tấn công liên tục lại không có thời gian rút súng trong người ra. Mà tình thế họ đang gặp phải lại là đánh hội đồng, nhiều người tấn công cùng lúc chứ chẳng phải thay phiên.
Mặc dù, Diệp An Băng đánh trả bằng hai tay, bởi va-li hàng đang được Quách Khiếu Nam giữ, nhưng suy cho cùng cô vẫn bại trận trước hai tên đàn ông lực lưỡng.
Một phút lơ là, thiếu sức, bị đối phương liên tục tấn công dồn ép, đến khi không còn sức chống trả, cô đã thành công rút được khẩu súng trong người ra, nhưng chưa kịp ra tay đã bị đá văng súng sang một bên.
Lúc này, Quách Khiếu Nam cũng dốc toàn sức đánh trả đối phương, nhưng vì chỉ đánh bằng một tay, căn bản khó khăn hơn vài phần. Trong lúc đánh ngã được hai tên to con bên kia, hắn được nới lỏng cảnh giác nên lập tức nhìn về phía Diệp An Băng xem xét tình hình.
Cho tới khi hắn nhìn thấy cô sắp bị tấn công bởi lưỡi dao sắc bén, hắn lập tức phát hoảng, vội vàng chạy tới tung một cú đá, hất văng con dao trong tay đối phương, nào ngờ ngay lúc này lại có thêm một mũi dao khác hướng thẳng về phía Diệp An Băng.
Tình thế hai chọi sáu, cả hai căn bản không thể cảnh giác mọi phía, đặc biệt là những đòn tấn công hiểm ác bất ngờ.
Nên lúc nhận ra Diệp An Băng sắp gặp nguy hiểm, Quách Khiếu Nam chỉ kịp đưa lưng ra đỡ thay.
Tưởng chừng hắn sẽ là người bị đ.â.m, ai ngờ được trước đó Diệp An Băng cũng nhận ra tình hình, nên lại ôm hắn xoay nhẹ một vòng, kết quả người bị thương vẫn là cô, còn hắn đang ngơ ngác khi không tin vào chuyện trước mắt, là Diệp An Băng lại bất chấp nguy hiểm của bản thân cũng không muốn hắn bị thương.
"Băng Băng, Băng Băng..."
Hắn gọi tên cô gái trong hoảng sợ, cho tới khi thấy cô mỉm cười, kèm cái lắc đầu thì hắn vẫn không thể ngừng sợ.
"Không sao, em chịu được."
Bấy giờ, cơn phẫn nộ của người đàn ông dường như lên tới đỉnh điểm. Ánh mắt của hắn đong đầy sát khí khi trừng lên nhìn từng người từng người xung quanh, khiến bọn họ bắt đầu dè dặt.
Không hiểu sao, ngay lập tức tất cả sau người họ đều sợ sệt, vội vàng quay lưng chạy về xe của mình.
*Đoàng
*Đoàng
*Đoàng
Lúc Quách Khiếu Nam rút súng, nả đạn ra thì đám người bọn chúng đã bỏ của chạy lấy người.
"Bọn chúng chạy rồi, anh mà bắn tiếp, lát nữa cảnh sát tới đây tóm hai ta về đồn bây giờ."
Đã bị thương nhưng Diệp An Băng vẫn gắng gượng lên tiếng trêu đùa. Lúc đó, Quách Khiếu Nam mới khẩn trương xem vết thương sau lưng cô.
Máu không ngừng chảy, nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, vẫn ôm hắn không nỡ buông.
Cô gái này, sắp chết rồi mà vẫn mê trai như thế là sao chứ?
"Đừng sợ, anh đưa em vào bệnh viện!
Nói thì nói vậy, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có chiếc môtô còn nằm đó, cô như vầy thì làm sao ngồi xe hai bánh?
Nếu sớm biết xảy ra nhiều rắc rối thế này, thì trước đó hắn nhất định chọn ôtô mà đi.
Nhưng hối hận thì cũng đã muộn, giờ chỉ còn cách trực tiếp đưa cô lên xe vào bệnh viện, trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng.
Và thật may mắn rằng, khi Diệp An Băng được bế lên tay, tình cờ đúng lúc đó hắn nhìn thấy có chiếc xe bốn bánh sắp chạy tới.
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức đặt cô ngồi xuống, còn mình thì cầm súng lao ra đường.
Giờ chỉ còn cách dùng súng uy hiếp thì mới có cơ may chiếc xe kia sẽ dừng lại...