Giữ Chặt Tay Anh

Chương 40: Thím nhỏ




An Kỳ châm cho Tô Diễn ngủ được thoải mái hơn. Cơn đau đầu của anh đã thuyên giảm. Có cô bên cạnh, anh không phải sử dụng thuốc giảm đau nữa. An Kỳ gọi một cuộc điện thoại cho Mục Sinh đến. Nhìn thấy Mục Sinh, người đàn ông mắt kiếm còn đang nặng nề ưu tư thì An Kỳ đã nói to.

- Sao anh lại có khuôn mặt đó. Tôi không muốn để cho Tô Diễn phải suy nghĩ quá nhiều.

Mục Sinh cúi đầu, khi ngẩng mặt lên đã là đôi mắt ráo hoảnh và sắc bén như thường. Mục Sinh cảm ơn An Kỳ đã nhắc nhở, sau đó anh ta nói đã sắp xếp ổn thỏa cho Sam, dù sao cô ta cũng đã cứu mạng đại, không thể quá qua loa được. An Kỳ gật đầu đồng ý và ngỏ ý không muốn gặp cô ta một lần nào nữa.

Tiếng oang oang ngoài cửa. Bước vào là Tô Lâm trong bộ quần jean rách, áo hoa sặc sỡ. Bộ sưu tập mới nhất của Kor. Nhìn thấy An Kỳ ngồi đó như một vị chủ mẫu, Tô Lâm suýt nữa va vào góc bàn.

- Sao cô lại ngồi đây. Chú nhỏ tôi đâu.

- Bớt cái mồm đi. Chú anh vừa chợp mắt. Đừng có oang oang cái mồm như thế.

Việc Tô Diễn bị thương đang là một bí mật, tránh cho ảnh hưởng tới tâm lý hoang mang của mọi người và cổ phiếu của công ty. An Kỳ bình thản rót một chén trà, nhấp nhấp tận hưởng hương vị, vừa bình thản nói khiến Tô Lâm á khẩu. Anh ta trợn mắt.

- Cô là cái gì mà quát tôi.

- Là thím nhỏ. Gặp mà không chào một tiếng là hỗn hào.

Một cái vòng tay qua eo làm An Kỳ giật mình. Tô Diễn đang cười với cô. Tô Lâm mắt chữ A, miệng chữ O không khép lại nổi. Nhìn thấy chú mình không gần nữ sắc, hôm nay đang thể hiện sự chiếm hữu trước mặt mình làm anh thấy không thể tin được. Cậu ta nghe giọng của chú mình đành cúi đầu chào một tiếng chú nhỏ, thím nhỏ. Tô Diễn hỏi lý do sao hôm nay đến đây, thì anh ta chỉ dám nói là nghe chú nhỏ về muốn đến thăm rồi biến hẳn. Đúng là mặt trời mọc đằng Tây mà. Tảng băng chìm cũng có ngày tan chảy.

An Kỳ vuốt tay của Tô Diễn, nhẹ nhàng hỏi.

- Sao anh thức dậy sớm thế.

- Mở mắt ra không thấy em.

Mục Sinh biết ý cáo từ. Thực ra là trợ lý, nhưng Mục Sinh cũng là giám đốc chỉ dưới quyền của Tô Diễn. Khi không có Tô Diễn ở công ty, anh ta là người đảm nhận công việc của Tô Diễn. Khi thời gian Tô Diễn bị thương, anh ta là người xử lý mọi chuyện ở công ty, nói đúng hơn anh ta là cánh tay phải đắc lực của Tô Diễn. Mặt sẹo lại là tài xế, kiêm chân chạy cho cả hai.

An Kỳ vén cọng tóc rũ trên trán của Tô Diễn, ngắm nhìn vẻ đẹp trai của anh mà cười. Cô nói với anh rằng cô chính là có số vượng phu, nên anh sẽ không sao hết. Trong nước không được, chúng ta sẽ ra nước ngoài. Chỉ cần chúng ta luôn tin tưởng thì mọi chuyện sẽ tốt cả thôi.

Tô Diễn cảm thấy đau đầu, anh mở mắt nhìn người con gái đang ngủ bên cạnh nhưng không rõ ràng. Anh biết rằng triệu chứng của mình đã có dấu hiệu nặng lên. Ngày trước, anh cứ nghĩ là do anh làm việc căng thẳng, anh chỉ dùng thuốc giảm đau, rồi chịu cảm giác đau ấy tan dần. Anh lấy một viên giảm đau uống vào, anh cố gắng kiềm chế rồi nằm xuống ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Sáng sớm, bệnh viện đã gọi đến cho An Kỳ báo rằng đã mời được bác sĩ về chẩn đoán lại bệnh cho Tô Diễn. Nhìn Tô Diễn đang ngủ, cô không uốn đánh thức anh. Một mình cô đi xe đến bệnh viện để nghe chẩn đoán của bác sĩ. An Kỳ ngồi đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được bác sĩ Jon ra ngoài. Ông ta sợ là An Kỳ không thể sử dụng tiếng Anh nên có nhờ một bác sĩ tới phiên dịch. Tuy nhiên An Kỳ đã từ chối và nói ông ta có thể trực tiếp nói với cô. Ông ta nói rằng, trường hợp của Tô Diễn ông ta đã từng phẫu thuật, nhưng chỉ là trợ phụ, còn chính là một vị bác sĩ chuyên về loại u này. Nếu mời được ông ta, thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều. Ông ấy là một người rất khó tính, và chưa bao giờ rời khỏi Mỹ. Ông ta tính tình rất cổ quái, muốn mời được ông ta không chỉ là vấn đề tiền mà còn phải xem ý của ông ta có muốn hay không. Rất nhiều người muốn được ông ta chữa trị bệnh nhưng không thành công. Lần này bác sĩ Jon trở về, sẽ đến thăm nhà và mời ông ta phẫu thuật cho Tô Diễn.

An Kỳ ngỏ ý muốn cùng được sang Mỹ với ông, trực tiếp đi cùng để mời vị bác sĩ kia. Nhìn vẻ khẩn thiết của cô, ông bác sĩ đã gật đầu đồng ý. Thực tế ra, khi nghe được An Kỳ nói rằng mình cũng đang học trong ngành y, đặc biệt là đại học Havard, Ông cũng rất có thiện cảm với cô gái có đôi mắt trong veo này. Đôi mắt rất giống đôi mắt của thằng con trai mọn của ông. Nó cũng học tại đại học Havard, thông minh, nhưng cả năm chẳng giao tiếp với ông câu nào.Ngày mai ông và cô phải khởi hành đi ngay. Nếu mà không được nữa, thì chính ông sẽ là người phẫu thuật trực tiếp.