Giữ Chặt Tay Anh

Chương 47: Andrew




An Kỳ ngồi trong phòng châm cứu cho bàn tay của mình. Lần này, cô châm tại vị trí các đầu ngón tay, để khí huyết lưu thông dần. Hơn nữa, châm xong cô còn làm động tác xoa bóp, vận lực về cổ tay nên tay cô không còn bị sưng phồng nữa. Xong xuôi, An Kỳ đi dọc hành lang tới phòng của Tô Diễn. Cô kể cho anh nghe về ngày đầu tiên gặp anh, cô đã say mê anh như thế nào. Cô bị anh thu hút làm sao. Đến khi bị bỏ thuốc, trong đầu cô chỉ có anh. Thật là buồn cười. Anh như một liều dược tính đánh trực diện vào tim cô vậy.

Trong tiềm thức Tô Diễn, anh đang mơ hồ trong làn sương trắng không có lối ra. Anh không biết mình tại sao lại đứng đây. Anh chỉ có nghe tiếng ai đó đang nỉ non bên cạnh. Làm khói trắng cứ quấn lấy anh, anh càng cố thoát ra, càng bị nó vây chặt. Vùng vẫy, tuyệt vọng là cảm giác lúc này của anh. Anh hô to cần được sự giúp đỡ nhưng không ai đáp lại, chỉ là giọng của anh bị hút luôn theo làn khói trắng ấy.

An Kỳ thay đồ bước ra khỏi phòng. Một bóng lưng quen thuộc bước qua. Mùi máu tanh cùng với mùi khử trùng xông thẳng vào mũi. Anh ta đội mũ lưỡi trai đen, đi nhanh về đằng trước. An Kỳ cũng không muốn để ý nữa, đi ra cột cà phê tự động, bỏ tiền mua một ly cà phê đen. Một toán người khả nghi đang lẳng lặng tìm kiếm ai đó ở đây. Cô biết ở Mỹ vấn đề an toàn và bạo lực có thể xảy ra hằng ngày, nên cô nhanh chóng về phòng mình để tránh những rắc rối không đáng có. Trong bóng tối, An Kỳ cảm giác có người đang ở đây, cô cảnh giác lùi lại nhưng không kịp. Bóng đen ập đến kề dao sát cổ cô,

- Im mồm. Tôi sẽ không làm hại cô. Tôi đang bị truy sát cần sự giúp đỡ.

Giọng nói này dù có lẫn trong cả nghìn người thì cô vẫn nhận ra được là ai. Andrew, sao anh ta lại ở đây. Không phải giọng trầm ấm câu hồn của Tô Diễn, mà là giọng mũi khiến người nghe khó chịu. Tuy nhiên đây là do trong lúc chiến đấu, anh ta bị thương ở mặt, dây thanh quản gặp vấn đề nên giọng anh ta như vậy. Khi thời tiết lạnh, anh ta có thể không thể nói được. An Kỳ bình tĩnh đứng yên, cất giọng khẽ.

- Giờ anh muốn gì.

- Tôi cần trốn một lát.

- Nhưng anh đang bị thương. Tôi nghĩ vết thương này anh cần chữa trị. Anh không muốn bị phế cái tay, thì để tôi giúp anh.

Andrew cảm thấy có gì không đúng. Anh ta ghì thêm cổ An Kỳ, nghiến răng.

- Sao cô biết tôi bị thương.

- Mùi nồng nặc như vậy, mũi tôi có vấn đề gì đâu mà không biết. Tôi là bạn của anh.

Anh ta thả bớt tay. An Kỳ lách người lại bật điện. Nhìn rõ mặt, một con người bằng xương bằng thịt, một người thầy, một người bạn mà cô rất biết ơn. An Kỳ trông thấy cánh tay của anh ta hơi run, dù cố gồng nhưng vẫn biểu hiện rõ rệt. Cô bước lên định kiểm tra tay cho Andrew thì nghe tiếng bước chân dồn dập về phía này.

- Tìm cho kĩ. Không được để hắn thoát.

An Kỳ vội tắt điện và đẩy hắn về phía góc cửa. Còn cô thì nằm trên giường đắp chăn lại. An Kỳ thấy đèn pin rọi qua khe cửa sổ loáng loáng một lát rồi bỏ đi. Khi tiếng bước chân đã đi xa, An Kỳ mới ngồi dậy nói.

- Chờ tôi một lát.

An Kỳ chạy đến phòng trực lấy một ít băng bông, thuốc khử và thuốc kháng sinh, kèm theo kim chỉ khâu y tế. Quay lại phòng, Andrew đang mặc áo ba lỗ kiểm tra vết thương ở tay. Máu đã thấm đỏ băng gạc xung quanh. An Kỳ nhanh chóng kéo ghế khác ngồi xuống tháo băng gạc dính máu bỏ vào túi ni lon. Đây là vết đạn bắn. Vết thương khá rộng miệng, chắc là người lấy đạn thủ công nên bị toạc rộng hơn bình thường. An Kỳ vừa lau khử trùng vết thương, vừa lẩm bẩm.

- Cứ nghĩ mình đồng da sắt hay sao mà lần nào cũng không chú ý thế này.

An Kỳ cố ý ấn mạnh tay hơn một chút khiến anh ta rít mạnh một hơi. Anh ta trừng mắt nhìn cô. Cô không thèm để ý. An Kỳ đưa cho anh ta một cái khăn, sau đó yêu cầu anh ta cắn chặt. Cô nói.

- Ở đây không thuốc tê. Anh chịu khó.

An Kỳ rút kim khâu sống vào vết thương. Anh ta đau đến toát mồ hôi lạnh. Mũi kim thắt cuối cùng, cô dùng kéo cẩn thận cắt chỉ. Sau đó, cô băng bó lại rồi kêu anh ta mặc áo. Andrew làm y lời, quay lại nhìn bóng lưng cô gái đang lúi húi bỏ những đồ dính máu vào túi nilon, anh ta cất lời.

- Cảm ơn cô. Có dịp tôi sẽ trả ơn cô. Nhưng hình như cô biết tôi. Lần trước chính cô ở sân bay là người đã đưa mảnh giấy cho tôi.

An Kỳ quay sang nhìn anh ta, nhếch mép.

- Tôi không biết anh. Còn chuyện ở sân bay có người nhờ tôi giúp đỡ thôi. Bây giờ tôi buồn ngủ, anh có thể đi được rồi đó. Hãy thận trọng trong mọi việc.

Andrew nhìn cô một lát, rút con dao bằng bạc treo bên người đặt xuống bàn nói.

- Giữ lấy nó. Quà cảm ơn.

Rồi anh ta bước nhanh ra cửa.

Buổi sáng sớm, An Kỳ thay đồ thực tập xong qua trường báo danh đi học lại. Bản thân thầy hiệu trưởng đã mời cô đến văn phòng khen thưởng, đưa cho cô quyết định trực tiếp qua môn của đợt học phần đầu tiên. Như vậy, cô đã bớt được mấy tháng học kỳ. Ông ta muốn cô hãy cố gắng phát huy tiềm năng này. An Kỳ gặp cô bạn Luci ở hành lang thư viện. Hai người chào hỏi nhau. Luci ríu rít kể cho An Kỳ nghe nhiều chuyện ở trường,thời điểm cô không có mặt, và cô ấy cũng nhớ An Kỳ rất nhiều. An Kỳ nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ, cô nói với Luci.

- Mình phải đến bệnh viện lúc này rồi. Hẹn gặp lúc khác tại trường nhé.

An Kỳ đi thẳng tới bệnh viện. Cô tìm gặp thầy hướng dẫn. Thầy đang ngồi với giáo sư Jojep. Hai vị cười nói với nhau rất tự nhiên. Khi An Kỳ bước vào, thầy hướng dẫn đứng lên, nói.

- Đây. Em vào đi. Tôi giao em cho thầy Jojep. Từ giờ ông ấy là thầy của em. Em cố gắng học hỏi theo thầy. Em là may mắn lắm đấy.

An Kỳ cúi chào giáo sư Jojep theo đúng nghĩa của học trò. Giáo sư vui vẻ ra mặt, nhưng vẫn nghiêm túc.

- Tôi rất khó tính. Em cần nỗ lực hơn nữa. Tôi kỳ vọng vào em.

An Kỳ cũng thẳng lưng.

- Em sẽ không làm thầy thất vọng. Cảm ơn thầy vì tất cả.