Giữ Chặt Tay Anh

Chương 49: Hai vạch




Xong việc, trời đã tối tự lúc nào. An Kỳ trở về phòng tắm rửa thay đồ. Cơm mà quản gia mang đến cho cô để ở trong phòng đã nguội. Cô ăn một chút thấy không ngon miệng nên đã dừng đũa. An Kỳ đi mua một ly cà phê đen cho tỉnh táo. Quay lại, An Kỳ thấy lão quản gia đang chờ cô bên ngoài, tay còn xách cặp lồng cơm thừa. Ông nói.

- Cô phải giữ gìn sức khỏe mới có thể chăm sóc được cậu chủ. Nếu cô có chuyện gì thì tôi không biết nói như thế nào với cậu ấy.

An Kỳ nói với ông rằng mình vẫn ổn. Cô bước vào phòng ngồi trên giường lại tiếp tục châm cho cánh tay phải của mình. Hôm nay để mổ và khâu cho tử thi, cô đã châm một kim trợ lực ở mu bàn tay, nó có tác dụng trong sáu giờ đồng hồ. Hết tác dụng, cánh tay của cô lại cảm thấy vô lực. Mặc dù nó đã được cải thiện, nhưng việc sử dụng linh hoạt là chưa được. Do đó, cô cố gắng dùng nhiều tay trái hơn. Mặc dù không thể bằng tay phải, nhưng nó giúp giảm áp lực lên tay phải lúc này.

An Kỳ vận lực xoay cổ tay, cố gắng để tay linh hoạt. Động tác xoay dồn lực để lấy lại cảm giác tay khá là có hiệu quả. Cô nhấp một ngụm cà phê cảm thấy thư thái hơn. An Kỳ vào thăm Tô Diễn. Cô vẫn nói chuyện với anh những công việc hằng ngày. Cô thủ thỉ với anh như anh vẫn còn tỉnh táo. An Kỳ áp má vào bàn tay của anh, để cảm nhận một chút ấm áp từ anh đem lại. Nước mắt chảy dọc xuống cánh tay anh, đắng chát, xót xa.

Một đêm khó ngủ. An Kỳ trằn trọc trong cơn mộng mị. Cô thấy Tô Diễn gọi mình, nhưng không có cách nào với được tay anh ấy. Cô càng cố gọi, anh càng đi xa. An kỳ tỉnh dậy khi người đã ướt đầm mồ hôi. Cảm giác ấy chân thực quá khiến cô lo sợ. Cô uống một cốc nước lọc cho tỉnh táo. Cô đi đến bên ngoài phòng cách ly ngắm nhìn Tô Diễn. Tiếng bíp bíp phát từ trong phòng anh. An Kỳ hoảng sợ. Cô hốt hoảng chạy đi gọi bác sĩ. Hai giờ sáng, chỉ còn bác sĩ trực tại đây. Bệnh viện nhanh chóng liên hệ với bác sĩ Jon để ông kịp thời đến. Nhưng cháy nhà đã đến mà cứu hỏa ở xa. Bác sĩ trực tiêm cho Tô Diễn một mũi trợ tim, nhưng tình hình cũng không khả quan cho lắm. Bác sĩ nói tim của bệnh nhân có dấu hiệu ngừng đập, cần phải sốc điện ngay. An Kỳ lúc này nhìn thấy máy đo tâm đồ đã pip dài thành một đường thẳng. Bác sĩ buông tay, hạ máy. Không thể nào, miệng lẩm bẩm, An Kỳ giật ngay lấy máy sốc điện tự mình làm. Cô chỉnh máy lên 120 mA. Mỗi lần sốc, là cô lại lẩm bẩm không được chết, không được từ bỏ. Bác sĩ Jon còn đang trong bộ đồ ngủ chạy tới, nhìn thấy cảnh này ông cũng đỏ mắt. Lực điện mạnh khiến cơ thể Tô Diễn bật ngược theo từng nhịp nhưng không có kết quả.

An Kỳ bỏ máy, loạng choạng chạy về phòng lấy bộ ngân châm. Cô châm một mũi trợ tim ngay tại vị trí ngực trái. Sau đó, thêm một mũi tại nhân trung. Hai mũi tiêm tiếp theo châm hai bên thái dương. Cô ấn vào giữa ngực của anh, mồ hôi giọt thẳng xuống người anh nhưng cô không ngừng tay. Một câu cố lên, hai câu phải cố lên luôn thường trực trong miệng. Một y tá reo lên.

- Có nhịp tim rồi.

Ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Một y tá đỡ An Kỳ xuống khỏi người Tô Diễn. Giáo sư Jon thì kiểm tra cho anh. Khi thấy đã ổn ông mới quay sang nhìn An Kỳ. Cô gái nhỏ đứng không vững phải dựa vào tường, nhưng ánh mắt vẫn hướng về người đàn ông đang nằm trên giường. Nếu hôm nay không có cô ấy ở đây, chắc Tô Diễn đã ra đi rồi. Quản gia biết cũng chạy đến, khi thấy An Kỳ bước ra từ phòng Tô Diễn liền vội vàng tiến đến hỏi thăm tình hình. Khi biết không sao, ông đã đưa An Kỳ về phòng nghỉ ngơi. Ông mở sẵn một hộp cháo yến còn nóng hổi, đưa đến trước mặt cô.

- Cô ăn đi. Lúc chiều cô chưa ăn gì. Sao có sức mà chăm cậu chủ. Tôi sẽ đứng đây khi nào cô ăn hết mới rời đi.

An Kỳ lúc này không từ chối. Cô ăn được non nửa thì đã không muốn ăn. Cảm giác buồn nôn ập đến.Cô chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo những gì vừa mới ăn. Sự nghi ngờ dấy lên. An Kỳ tính toán, đã hơn hai tháng nay kinh nguyệt chưa hỏi thăm. Cô không thể tưởng tượng được đứa nhỏ đến lúc này có phải là tốt không. Quản gia đứng bên ngoài lo lắng không thôi. Thấy cô bước ra, quản gia tiến lại hỏi.

- Cô không sao chứ. Có vấn đề gì không.

An Kỳ lắc đầu và ngỏ ý muốn ngủ. Quản gia cáo từ lùi ra ngoài. Cô nằm trên giường mà trằn trọc. Cảm giác thấp thỏm vừa mừng vừa sợ. Tay khẽ đặt lên bụng còn đang bằng phẳng.

- Nếu thực sự con đến với mẹ lúc này, thì mẹ sẽ cố gắng bảo vệ con. Vì con là kết tinh tình yêu của bố và mẹ.

Một đêm không mộng mị. Khi An Kỳ thức dậy, tiếng quản gia gõ cửa bên ngoài mời cô đến phòng làm việc của bác sĩ Jon. Giáo sư Jojep cũng đang ngồi đây. Khi thấy cô, giáo sư Jojep như thấy cục vàng liền vội vàng chạy đến dẫn cô vào ghế ngồi. Ông ta bắt đầu bô lô một đống vấn đề.

- Chuyện tối qua ta đã nghe được. Thật là kỳ diệu. Ôi chúa ơi. Ta sẽ đưa vấn đề này thành vấn đề nghiên cứu. Như vậy, em sẽ chỉ cần tập trung vào sự kết hợp giữa đông và Tây y trong y học. Thành công, em sẽ được nhận bằng của đại học Havard cấp trước thời hạn. Em thấy thế nào.

- An Kỳ đang cố load lượng thông tin mà thầy đưa ra. Cô đứng sững lại một lát và nói cần suy nghĩ thêm về chuyện này.

Nếu đồng ý, cô sẽ có thời gian bên cạnh Tô Diễn nhiều hơn, bởi vì anh chính là người thí nghiệm của cô. Chỉ cần anh tỉnh và bình phục, thì đó là sự thành công lớn nhất. Tuy nhiên, nếu anh có chuyện gì, thực sự đó là cú sốc của cô không chỉ về mặt tinh thần mà còn cả thể xác. Để quyết định việc này, cô phải làm một việc trước tiên là thử thai. Trong nhà vệ sinh, hồi hộp nhìn que thử hai vạch đang đậm dần, An Kỳ không khỏi thở hắt ra một hơi. Dù đã nghĩ tới kết quả, nhưng tim cô vẫn đập mạnh. Kiếp trước cô đã không thể có thiên chức làm mẹ, kiếp này ông trời đã ưu ái cho cô chăng. Cô sờ tay lên bụng.

- Hai mẹ con mình cùng cố gắng nhé.