Chân Tô Diễn đã có thể đứng lên. Dù bước đi còn đang ngắn nhưng đã là một kỳ tích. Anh muốn dành điều bất ngờ này cho An Kỳ khi lần gặp mặt tới. Anh muốn chính tay anh bế cô như tiểu công chúa bước vào lễ đường, để cô ấy thành người hạnh phúc nhất.
- Con không định mang con dâu về đây sao. Mẹ ngóng lắm rồi. Cả nhà thông gia mẹ đều đã gặp, mà duy chỉ có mỗi con dâu là chưa được gặp thôi.
- Cô ấy giờ không tiện. Để hôm nào con đưa mẹ đi gặp cô ấy.
- Con hứa đấy nhé.
Cũng gần hết năm học, đây là những ngày cuối cùng An Kỳ ở lại bệnh viện. Bụng của cô cũng đã hết tháng thứ 8. Giáo sư Jojep đã giúp cô trong việc có thể nhận bằng trước, để cô thuận tiện hơn trong việc sinh con, tránh phiền toái. Trong ngững ngày tiếp xúc, ông đã xem cô như con gái của mình mà lo lắng. Cô con gái ruột của ông, người được cô cứu cũng thường xuyên đến thăm và mang quà. Tình cảm họ dành cho cô là sự chân thành.
Ngày An Kỳ nhận bằng tốt nghiệp, là một ngày thời tiết rất đẹp. Cả gia đình của cô đều tới đây tham dự. Họ muốn dành bất ngờ cho cô nên đã không để Tô Diễn thông báo. Cả nhà xuống sân bay là có người của Tô Diễn đón tới biệt thự. Vì đây là buổi lễ trao bằng tốt nghiệp cho người có thành tích xuất sắc nhất, nên hội đồng y khoa cũng có mặt. Ai cũng mang dáng vẻ hồ hởi chứ không phải nét mặt săm soi như lần trước. Cũng tại căn phòng này, An Kỳ đã khẳng định được bản thân của mình và ai cũng không thể bàn cãi thêm nữa. Giáo sư Jojep và Jon hãnh diện vì cô. Tấm bằng tốt nghiệp loại ưu có dấu của trường đại học Havard được chính tay thầy hiệu trưởng trao là một vinh dự rất lớn, đó là sự nỗ lực và cống hiến hết mình của An Kỳ trong thời gian qua. Tô Diễn bước những bước chậm rãi tiến về phía cô, trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Anh lại một lần nữa được đứng trên đôi chân của mình cùng sánh bước với cô. Đôi lúc anh nghĩ ông trời đã quá ưu ái cho anh thì phải, đã cho anh người con gái tuyệt vời như thế này. Dải lụa xanh phấp phới trên người cô như tỏa sáng. Anh tiến tới quỳ trước mặt cô, lấy từ trong ngực chiếc nhẫn cầu hôn Dior mà cả đời chỉ được mua một lần.
- Anh biết lúc này là không phù hợp. Nhưng em đồng ý làm vợ anh nhé.
Cả khán phòng vỗ tay rầm rầm. Lúc này, bố mẹ và anh trai của cô cũng tiến vào nhìn thấy cảnh này cũng thấy hạnh phúc. Nhưng cái làm cả nhà ngạc nhiên hơn là cái bụng bầu của cô. Mẹ cô mắt chữ A miệng chữ O mà không thốt nên lời. Anh trai cô tiến tới nhìn cô em gái mà không thể tin vào mắt mình. Mẹ cô rưng rưng nước mắt đằng sau. Cô tiến tới ôm bố mẹ của mình.
- Con xin lỗi vì không nói với bố mẹ, con sợ bố mẹ lo lắng.
Tô Diễn tiến tới cầm tay An Kỳ.
- Bố mẹ yên tâm, giao cô ấy cho con ạ. con sẽ không làm cho bố mẹ thất vọng.
Anh trai cô đứng bên nhìn em gái mình rất hạnh phúc là anh biết sự lựa chọn này là đúng đắn. Anh vỗ vai Tô Diễn.
- Nó mà rơi một giọt nước mắt, thì dù cậu có mạnh hơn tôi thì tôi vẫn sống chết với cậu.
Cả nhà cười vui vẻ hạnh phúc, ai nấy cũng chúc mừng hạnh phúc được nhân đôi.
Lucas cầm bó hoa lặng lẽ đứng ở trong góc. Giáo sư Jon đứng bên an ủi con trai.
- Cô ấy đã có hạnh phúc của mình, con hãy chúc phúc cho cô ấy. Hôm nay ta dạy con một câu, đôi khi yêu không chỉ là đạt được, mà để người mình yêu hạnh phúc vẫn gọi là yêu. Con hãy tặng cho cô ấy bó hoa tình bạn này đi.
An Kỳ vui vẻ nhận bó hoa của Lucas, và nói lời cảm ơn với cậu. Rất nhiều bạn bè của cô cũng đến chúc mừng. Cô bạn Luci khóc sướt mướt khi sắp phải chia tay với cô. Những lời chúc, những lời chào cho một thanh Xuân tươi đẹp.
Sau buổi lễ trao bằng, Tô Diễn đưa An Kỳ cùng gia đình về biệt thự chúc mừng. Mẹ cô cứ trách cứ lải nhải về việc An Kỳ mang thai mà không nói cho bà. Nhưng khi biết Tô Diễn chăm lo chu đáo cho cô từng li từng tí thì cũng đã an tâm rất nhiều. Bà thấy mừng cho con gái vì đã tìm được bến đỗ hạnh phúc cho bản thân. Mẹ của Tô Diễn cũng tới. Bà ngồi trên xe lăn mà khi nhìn thấy An Kỳ cùng với bụng bầu của cô thì chỉ muốn chạy đến mà ôm nhưng đáng tiếc là không được. Bà cười tít mắt, không khép miệng vào được. Hai bà thông gia ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ, nói rằng sẽ đính hôn trước, đợi An Kỳ sinh xong sẽ làm lễ kết hôn, xem ngày không bằng chọn ngày, hay là ngày hôm nay luôn. Tô Diễn cũng đồng ý điều đó. Anh nắm tay cô, siết thật chặt.
- Nắm tay em chặt thế. Em không chạy đi đâu cả.
- Vậy thì hôm nay tổ chức đính hôn được không.
- Anh làm sao vậy. Chúng ta chưa chuẩn bị gì cả.
- Anh chuẩn bị xong hết rồi. Chỉ chờ cái gật đầu của em thôi.
Bố mẹ Tô Diễn cũng nói chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng Tô Diễn nhẹ nhàng.
- Bố mẹ đừng lo. Con đã chuẩn bị rồi ạ.
Một đoàn người trang điểm tiến vào giúp cho An Kỳ và hai bà thông gia trang điểm. Lễ phục cho hai bà thông gia cũng được chuẩn bị theo chuẩn số đo. Bộ hỉ phục đính kim cương được nhà thiết kế nổi tiếng Charrm dành riêng cho An Kỳ. Chất liệu vải voan trắng, mềm mại phù hợp dành cho bà bầu, mặc vào cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng, An Kỳ rất thích. Tô Diễn phong thái như một vị thần bước vào, ôm từ đằng sau cô,rúc mặt vào hõm vai cô. An Kỳ quay lại.
- Anh đã chuẩn bị từ lúc nào.
- Từ rất lâu rồi. Từ ngày gặp em là anh đã xác định rồi.
- Nếu hôm nay em không đồng ý thì sao.
- Thì anh sẽ quỳ xuống đến khi nào em đồng ý thì thôi.
- Ngốc. Anh biết khi nào em cũng sẽ đồng ý với anh mà.
Tô Diễn khuỵu chân xuống áp tai vào bụng cô. Thai nhi trong bụng cũng biết là ngày vui của bố mẹ hay sao mà tung tăng uốn lượn.
- Cảm ơn em vì tất cả.
Giáo sư Jojep, giáo sư Jon, và rất nhiều bác sĩ trong bệnh viện đều tới. Họ vui vẻ chúc mừng cho đôi bạn trẻ. Cả khu vườn tràn ngập sắc hoa và tiếng cười vang. Sự hạnh phúc tràn trên từng ánh mắt.