Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!

Chương 15: Chương 15 :




Ôn Trầm Tập đã xác định, Trang Ngạn Du thật sự không thích anh.

Khi vừa mới quen nhau, việc cậu chủ động đến làm quen với anh, bao gồm cả việc tặng cho anh đủ loại quà, rất có thể cậu thật sự chỉ muốn làm bạn với anh.

Ôn Trầm Tập liếc nhìn Trang Ngạn Du bằng ánh mắt phức tạp, nhưng mà thật ra anh không cảm thấy mình bị lừa gạt.

Nếu trước đây anh không có suy nghĩ đó, tất nhiên cũng sẽ không nghĩ quá mức về lời nói và việc làm của đối phương.

Ôn Trầm Tập cố nén cảm xúc, vươn tay lấy cái ly Trang Ngạn Du vừa uống hết, rót thêm một ly khác, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết cô Tiêu mà bọn họ nói, cũng không thích cô ta.”

Trang Ngạn Du chớp chớp mắt, sau đó xác định những lời này là anh em tốt đang nói với mình thì mới nghiêm túc hỏi: “Vậy anh thích kiểu người như thế nào?”

Trang Ngạn Du, người đã hạ quyết tâm muốn chăm sóc anh em tốt, hiếm khi không để tâm ăn cơm, đôi đũa và thìa không động đến hồi lâu, chỉ chăm chăm nhìn Ôn Trầm Tập không chớp mắt chờ anh nói ra tiêu chuẩn, cậu có thể tìm giúp anh một người phù hợp.

Quý Trí Viễn: “Tiểu Trang cậu đừng hỏi cậu ta, giống như Lê Tức nói đấy, cậu ta chính là cây ngàn năm không nở hoa, còn lâu mới nói thích kiểu người như thế nào cho cậu, bởi vì chính cậu ta còn không biết mà! Người này chính là người cuồng công việc đấy.”

Lê Tức ở một bên cười phụ họa: “Đúng đúng.”

Nào biết Ôn Trầm Tập lại đột nhiên mở miệng: “Tôi có tiêu chuẩn.”

Nghe vậy, Lê Tức và Quý Trí Viễn đồng thời im lặng, nhìn anh bằng vẻ không thể tin nổi.

Mặt trời mọc đằng tây sao?

Lão Ôn thế mà lại nói anh có tiêu chuẩn đối với nửa kia của mình!

Trang Ngạn Du không biết bọn họ đang kinh ngạc cái gì, có tiêu chuẩn tìm bạn đời cho mình không phải rất bình thường sao?

Những ký chủ Long Ngạo Thiên mà cậu hướng dẫn trước kia tuy ngoài miệng đều nói không có, chỉ muốn tập trung xây dựng sự nghiệp, nhưng khi vợ của bọn họ xuất hiện, không phải cũng kết hôn đấy sao?

Chuyện Trang Ngạn Du càng để ý hơn đó là: “Là tiêu chuẩn gì?”

Cậu mở bản note trong đầu, chuẩn bị ghi lại từng cái.

Ôn Trầm Tập chỉ nhìn thoáng qua Trang Ngạn Du, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này mà chỉ nói: “Ăn cơm.”

“Không được! Ông còn chưa nói xong đấy!” Quý Trí Viễn không cam chịu, thật vất vả mới moi ra được vài câu, hạ quyết tâm muốn hỏi bằng được tiêu chuẩn cụ thể.

Ôn Trầm Tập không thèm để ý đến Quý Trí Viễn mà tự rót nước ấm cho Trang Ngạn Du.

Anh phát hiện ra rằng Tiểu Du này… cũng có thể thật sự là một con cá, uống nước rất giỏi.

Quý Trí Viễn không hỏi được kết quả thì lập tức lôi kéo theo hai người Lê Tức và Trang Ngạn Du, để hai bọn họ cùng nghiêm hình bức cung Ôn Trầm Tập.

Lê Tức còn chưa mở miệng đáp ứng, Trang Ngạn Du đã trực tiếp từ chối.

Quý Trí Viễn: “??”

Quý Trí Viễn: “Tiểu Trang, cậu không tò mò rốt cuộc là tiêu chuẩn gì sao?”

Trang Ngạn Du gật gật đầu: “Tò mò chứ.”

Quý Trí Viễn: “Vậy tại sao lại không chịu về cùng phe với tôi? Chúng ta chuốc say cậu ta rồi nói chuyện.”

Trang Ngạn Du lắc đầu: “Nhưng anh ấy không muốn nói, tôi sẽ không ép buộc.”

Dừng một chút, Trang Ngạn Du lại nói: “Uống say không tốt cho sức khỏe.”

Ôn Trầm Tập cong cong môi, trong mắt mang theo một chút ý cười, rất hài lòng với loại đãi ngộ đặc biệt này của Trang Ngạn Du dành cho mình, cho dù đó không phải xuất phát từ “thích“.

Cảm giác nguy cơ của Quý Trí Viễn đột nhiên nhanh chóng tăng cao.

Anh ta chưa quên Trang Ngạn Du còn muốn chen chân vào tình cảm anh em tốt của mình với với lão Ôn đâu!

Bây giờ nghe người ta nói đi, chỗ nào cũng lộ ra sự quan tâm và bảo vệ lão Ôn.

Mình thì sao?

Quả nhiên, Quý Trí Viễn thấy Ôn Trầm Tập thế mà lại còn gắp đồ ăn cho Trang Ngạn Du, sau đó còn nhẹ giọng nói: “Ừm, cảm ơn.”

Quý Trí Viễn dứt khoát không hỏi nữa: “Ờm gì nhỉ, tới tới tới, tôi cũng không hỏi nữa, uống rượu!”

Cũng không thể để người ta cướp đi danh hiệu “anh em tốt nhất” này được.

Ăn xong bữa tối đã gần 8 giờ, bởi vì Trang Ngạn Du không uống rượu nên cậu là người ăn xong đầu tiên.

Sau khi ăn xong, cậu cũng không rời đi mà là ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.

Nhưng “đồng hồ sinh học” của cậu cực kỳ đúng giờ, khi vừa đến một thời gian cố định nào đó, trí não bắt đầu phân tán.

Trong lúc làm việc tăng ca thì còn tốt, có công việc hấp dẫn sự chú ý, hiện giờ vì không làm việc, lúc đầu Trang Ngạn Du còn nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện phiếm, sau đó nghe xong thì lấy di động ra viết viết nhớ nhớ, bắt đầu nhiệm vụ học tập.

Sau khi cậu viết ghi chú xong, nhóm Ôn Trầm Tập cũng đã ăn xong.

Lê Tức và Quý Trí Viễn đã uống khá nhiều nhưng còn chưa đã ghiền, lôi kéo mọi người muốn đi hát karaoke.

Ôn Trầm Tập: “Mấy ông đi đi, tôi đưa Tiểu Du về nhà.”

Quý Trí Viễn: “Để Tiểu Trang cùng đi đi! Còn sớm vậy mà về làm gì? Bây giờ mới 8 giờ, cuộc sống về đêm chỉ vừa bắt đầu mà.”

Ôn Trầm Tập không để ý, trực tiếp đẩy Quý Trí Viễn qua cho Lê Tức: “Giao người cho ông.”

Lê Tức cười cười: “Tiểu Trang thật sự không đi à?”

Ôn Trầm Tập: “Cậu ấy có thói quen ngủ sớm.”

Lê Tức đáp: “Chẳng giống người trẻ tuổi chút nào, vậy được rồi, ông nhớ đưa quà tặng của bọn tôi cho cậu ấy.”

Ôn Trầm Tập: “Ừ.”

Lê Tức đỡ Quý Trí Viễn rời đi, trước khi đi bỗng nhiên cảm thấy– có phải lão Ôn đối xử với Tiểu Trang quá tốt rồi hay không?

Trang Ngạn Du từ phòng vệ sinh đi ra không thấy hai người bọn họ, thấy hơi lạ: “Bọn họ đi rồi à?”

Ôn Trầm Tập: “Đi hát karaoke rồi.”

Trang Ngạn Du: “Anh không đi à?”

Ôn Trầm Tập: “Tôi đưa cậu về nhà.”

Trang Ngạn Du cân nhắc một chút, đi hát karaoke hay là để anh em đưa cậu về nhà?

Trang Ngạn Du quyết đoán lựa chọn cái sau.

Ngoài xe, đèn neon lập lòe, màn đêm vừa buông xuống, ánh đèn ở thành thị quá nhiều khiến cho đám sao trên bầu trời trở nên mờ mịt.

Ôn Trầm Tập gọi một tài xế lái xe rất ổn, không nhanh không chậm mà đi theo dòng xe cộ, hòa vào màn đêm mênh mông.

Anh uống rượu sẽ không hay nói nhiều, giờ phút này anh dựa vào lưng ghế, hơi hơi híp mắt.

Trang Ngạn Du cho rằng anh đang ngủ, cũng không chủ động nói chuyện.

Trong xe rất yên tĩnh, cho đến khi di động của Trang Ngạn Du “ting ting” một tiếng, có thông báo tin nhắn từ Wechat.

Trang Ngạn Du nhìn qua Ôn Trầm Tập trước, thấy anh không nhúc nhích, sau khi lấy điện thoại ra, chuyện thứ nhất mà cậu làm đó là cài chế độ im lặng, sau đó mới click mở thông báo tin nhắn Wechat.

[Tần Dịch Nguyên: Tiểu Du, cậu đang làm gì vậy?]

Dường như không nghĩ tới Tần tiền bối sẽ gửi tin nhắn cho mình, Trang Ngạn Du hơi khó hiểu, cậu cho rằng Tần Dịch Nguyên tìm mình có việc nên vẫn đáp: [Đang trên đường về nhà, có việc gì sao?]

[Tần Dịch Nguyên: Hôm nay cậu ra ngoài à?]

[Tần Dịch Nguyên: Không có gì, chỉ muốn tìm cậu tâm sự thôi.]

[Tần Dịch Nguyên: Tôi vừa mới tan làm, thật mệt mỏi, cậu đoán xem tôi đang ở thành phố nào!]

Nhìn thấy Tần Dịch Nguyên nói không có việc gì, tay Trang Ngạn Du dừng lại, hàng chân mày cau lại, không có việc gì thì vì sao lại muốn nhắn tin cậu?

“Là bạn nhắn tin cho cậu à?” Ôn Trầm Tập bên cạnh bỗng nhiên hỏi, mùi rượu nhàn nhạt trên người anh từ bên kia truyền tới mang theo mùi thơm tinh khiết.

Trang Ngạn Du ngoan ngoãn trả lời: “Là Tần tiền bối tìm tôi.”

“Là người của bộ phận kỹ thuật đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh ta tìm cậu làm gì?”

“Nói là tìm tôi nói chuyện phiếm.”

Trang Ngạn Du đúng kiểu hỏi gì đáp nấy, cậu nghĩ rằng giữa anh em bạn bè không có gì để giấu giếm.

Sau khi nói xong, hình như cậu thấy anh em tốt của mình nhấp môi không vui, Trang Ngạn Du nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Tôi không biết nói gì với anh ta hết.”

Ôn Trầm Tập “Ừ” một tiếng: “Vậy cậu nói đang bận đi.”

Trang Ngạn Du: “Được.”

Vừa dứt lời Trang Ngạn Du lập tức gửi một tin nhắn “Tôi đang bận” qua.

Tần Dịch Nguyên trả lời lại một câu “Vậy cậu bận trước đi”, sau đó không gửi thêm gì nữa.

Đường về nhà Trang Ngạn Du cách không xa, hiện giờ cũng không phải giờ cao điểm, không bao lâu đã đến tiểu khu cậu ở.

Trang Ngạn Du xuống xe, nói hẹn gặp lại với Ôn Trầm Tập.

Ôn Trầm Tập lẳng lặng nhìn cậu một lát rồi mới đáp: “Mai gặp.”

“Mai gặp lại, đi đường cẩn thận.”

Ngày hôm sau là thứ sáu, không lâu sau sẽ đến cuối tuần, tinh thần của mọi người trong văn phòng đều rất tốt, đang ở một bên bàn kế hoạch ngày mai định đi đâu chơi.

Trang Ngạn Du vốn muốn đến phòng kỹ thuật tiếp tục thu thập số liệu, kết quả quản lý Từ nói với cậu, ngày hôm qua sau khi cậu tan làm, ông đã bảo 2 trợ lý kỹ thuật viên khác giúp cậu làm tiếp, nghe nói tăng ca đến 10 giờ đêm, toàn bộ số liệu đã thu thập xong.

“Sáng nay tôi đã nộp tất cả tài liệu từ sớm, hiện tại chỉ chờ tổ hạng mục xét duyệt nữa thôi, sau khi xét duyệt được thông qua, chúng ta có thể lập tức triển khai! Hôm nay cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Đến lúc đó hẳn là bên trên sẽ tìm cậu để trình bày.”

Trang Ngạn Du vừa nghe thấy hôm qua hai vị kỹ thuật viên nòng cốt tăng ca đến 10 giờ đêm, trong lòng yên lặng hạ quyết tâm, từ nay cách quản lý Từ xa hơn một chút.

Sau khi hệ thống quản lý và điều khiển container thông minh tự động hóa thiết bị mới toanh của Trang Ngạn Du được quản lý Từ đệ trình, ngay lập tức đã được tổ hạng mục coi trọng, chuẩn bị mở hội nghị triệu tập. Quyết sách của hội nghị tất nhiên cũng yêu cầu Ôn Trầm Tập ra mặt.

Quyết sách của hội nghị còn đang kiểm chứng, lãnh đạo các cấp cần phải mở cuộc họp trước, bao gồm cả giám đốc trung tâm dịch vụ của bọn họ.

Quản lý vừa đi, trung tâm dịch vụ vốn rảnh rỗi lại càng lười biếng.

Trang Ngạn Du cũng đang nói chuyện cùng Ôn Trầm Tập.

[Ôn Trầm Tập: Hôm nay không cần đến bộ phận kỹ thuật sao?]

[Trang Ngạn Du: Đúng vậy, chờ thông báo.]

Ôn Trầm Tập trực tiếp gọi điện thoại qua: “Ở bộ phận kỹ thuật có mệt không?”

Trang Ngạn Du nghĩ nghĩ: “Vẫn ổn.”

Biết Trang Ngạn Du không thích tăng ca, nếu anh cho phép cậu không cần phải tăng ca sau khi hoàn thành công việc ở bộ phận kỹ thuật, liệu bé Du có ở lại không?

Đúng vậy, giống như lời của giám đốc bộ phận kỹ thuật nói, cậu có thiên phú cao, ở lại bộ phận dịch vụ thì quá đáng tiếc.

Ôn Trầm Tập nghĩ đến những thứ tổ hạng mục vừa đệ trình, cất lời: “Tôi đã nhìn thấy hệ thống mà cậu làm rồi.”

Trang Ngạn Du kinh ngạc: “Nhanh vậy? Không cần phải đợi mở cuộc họp à?”

Trong giọng nói của Ôn Trầm Tập mang theo một chút ý cười: “Mở cuộc họp là để quyết định có làm hay không, trước khi mở cuộc họp sẽ tới tay tôi trước, đến lúc đó có khả năng sẽ để cậu trình bày về hệ thống này, có sợ không?”

“Vì sao phải sợ?” Trong lời nói của Trang Ngạn Du mang theo chút khó hiểu: “Hệ thống này có thể kiếm ra được rất nhiều tiền, bọn họ sẽ không làm khó tôi.”

Thậm chí có khi còn muốn cậu làm nhanh lên mới đúng.

Cho nên Trang Ngạn Du thật đúng là không có tâm tư gì khác.

Ôn Trầm Tập thấp giọng nói: “Đúng là có thể giúp công ty kiếm được rất nhiều tiền.”

Anh dừng một chút rồi nói: “Tiểu Du, cậu rất giỏi.”

Trang Ngạn Du cong mắt, sự khích lệ đến từ anh em tốt khiến cậu cảm thấy rất vui, cực chân thành mà bày tỏ: “Chủ yếu là vì anh.”

Ôn Trầm Tập: “Vì tôi?”

Trang Ngạn Du: “Đúng vậy, tôi muốn giúp anh kiếm thêm càng nhiều tiền.”

Trong phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Ôn Trầm Tập nghe thấy những lời này, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

Dường như thấy được tâm tình của bạn tốt, Trang Ngạn Du giật mình, thừa thắng xông lên, nhỏ giọng hỏi: “Tôi bây giờ có thể được xem là anh em tốt của anh chưa?”

Nghe vậy, khóe môi vừa mới cong lên của Ôn Trầm Tập bỗng cứng đờ…

Sau đó từ từ rũ xuống, mím môi, kéo thẳng một đường.

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

PS——

Trang Ngạn Du: ??? Làm sao vậy!!