“Vừa hay tôi cũng không ngủ được.”
Giọng nói của Ôn Trầm Tập rất trầm, ánh đèn đầu giường cũng không được sáng lắm, trong phòng có vẻ tối tăm, anh hỏi: “Có chuyện gì à?”
Chàng trai đứng ở mép giường có đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trong bóng đêm, cả người toát ra năng lượng phấn chấn, không có dấu hiệu buồn ngủ.
Ôn Trầm Tập chưa từng thấy Trang Ngạn Du tràn đầy tinh thần như bây giờ.
Cậu cũng không biết suy nghĩ trong lòng anh lúc này, khi nghe Ôn Trầm Tập nói cũng không ngủ được, ánh mắt Trang Ngạn Du lại sáng thêm vài phần.
Trang Ngạn Du: “Vậy chiều mai anh mới đi gặp vị lãnh đạo kia?”
Ôn Trầm Tập: “Ừ.”
Trang Ngạn Du tính toán một chút, anh em tốt nói không ngủ được, ngày mai lại không phải dậy sớm.
Nói cách khác, A Tập hoàn toàn có thể ngủ bù vào sáng mai, đêm nay thức khuya cũng sẽ không ảnh hưởng.
Cơ hội tốt như vậy mà không lợi dụng thì quá phí.
Ánh mắt Trang Ngạn Du sáng quắc: “Vậy A Tập, nếu anh cũng không ngủ được thì chúng ta hãy làm chuyện khác đi, có được không?”
Nghe thấy lời nói của Trang Ngạn Du, ánh nhìn của Ôn Trầm Tập dừng trên mặt cậu, ánh mắt đen tối không rõ, dưới ánh đèn mờ ảo lại có vài phần sâu không lường được.
Ôn Trầm Tập nhắc nhở bản thân không được nghĩ nhiều, dù sao từ trước tới nay mạch não của Tiểu Du đều không theo lẽ thường, cứ kỳ kỳ quái quái, có lẽ ý của cậu không phải là ý mà mình tưởng.
Nhưng ánh mắt nóng bỏng của chàng trai không chút nào che giấu, vô thức khiến anh miệng đắng lưỡi khô.
Hô hấp của Ôn Trầm Tập không tự chủ chậm lại một chút, giống như sợ quấy nhiễu đến mèo con ở trong bóng đêm đang say giấc, mỗi một động tác đều trở nên cẩn thận.
“Chuyện gì?” Ôn Trầm Tập nghe thấy giọng của mình đã hơi khàn khàn.
Tầm mắt của Trang Ngạn Du từ từ dời xuống, cuối cùng dừng lại trên giường Ôn Trầm Tập, trong mắt mang theo một tia mong chờ: “Tôi có thể lên đó không?”
Ôn Trầm Tập lẳng lặng nhìn cậu một lát, hầu kết không tiếng động lên xuống, anh trả lời: “Có thể.”
Vừa dứt lời, gần như là ngay giây tiếp theo, Trang Ngạn Du đã bò lên giường anh, giống như đang sợ anh đổi ý vậy.
Sau khi lên giường, gương mặt phiếm hồng của cậu vì vui vẻ mà thêm phần ngượng ngùng.
Ôn Trầm Tập không động đậy, vẫn duy trì tư thế lúc nãy, chờ xem hành động tiếp theo của cậu.
Trang Ngạn Du vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Ôn Trầm Tập ngồi nhích qua đây một chút.
Chỗ cậu ngồi là ở giữa giường, trước sau đều không có chỗ dựa vào, Ôn Trầm Tập ngồi dựa ở đầu giường, tuy kích thước giường không lớn nhưng giữa hai người vẫn còn cách một khoảng lớn.
Ôn Trầm Tập im lặng hai giây, sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Trang Ngạn Du, anh nhích lại gần ngồi qua đó, khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn lại nửa cánh tay.
Trái tim của Ôn Trầm Tập không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Khoảng cách gần như vậy, anh có thể ngửi thấy một mùi hương hoa cỏ thoang thoảng trên người cậu, rõ ràng đêm nay cả hai người họ đều dùng sữa tắm của khách sạn, nhưng trên người chàng trai ấy vẫn mang theo một mùi hương đặc thù như cũ, vừa thanh đạm, vừa mãnh liệt đến mức khó lòng bỏ qua.
Ôn Trầm Tập vô thức hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, anh nghe thấy Trang Ngạn Du lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi.”
Nghe thế, Ôn Trầm Tập suýt bị sặc, trái tim vừa mới nhảy lên kịch liệt đã dần yên tĩnh lại.
Ôn Trầm Tập: “...”
Ôn Trầm Tập: “Nói chuyện phiếm?”
Trang Ngạn Du: “Đúng vậy, tôi có rất nhiều lời muốn hỏi anh.”
Ôn Trầm Tập im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Chỉ nói chuyện phiếm thôi à?”
Trang Ngạn Du nghi hoặc: “Không thì sao? Anh có chuyện gì muốn làm ư?”
Trong đầu Trang Ngạn Du hiện lên những thông tin thu thập được trên mạng, gần như phần lớn các anh em tốt đều cùng nhau trốn học, sau đó cùng nhau đánh bài chơi game suốt đêm, vậy mới khắc sâu tình hữu nghị.
A Tập cũng muốn thế sao?
Cũng không phải là không thể.
Tâm trạng của Ôn Trầm Tập rất phức tạp: “Không có.”
Anh đã biết không thể đi suy đoán mạch não của đầu cá này.
Anh ngồi yên lặng vài giây rồi thở ra một hơi, đưa tay che lại điều hòa đang thổi về phía Trang Ngạn Du: “Điều hòa hơi lạnh.”
Sau đó mới hỏi: “Nói chuyện gì?”
Trang Ngạn Du nghĩ nghĩ, lên tiếng: “Anh còn chưa nói cho tôi biết, nguyện vọng bây giờ của anh là gì?”
Ôn Trầm Tập nhìn người đối diện.
Trang Ngạn Du suy nghĩ, hỏi tiếp: “Là muốn trở thành nhà giàu top 1 toàn cầu sao?” Ngoại trừ cái này, Trang Ngạn Du cũng không nghĩ ra được gì khác.
Theo tài sản hiện tại của Ôn Trầm Tập, thật ra anh đã thuộc loại muốn gì có đó.
Ký chủ Long Ngạo Thiên mà cậu từng dẫn đã nói, trên thế giới này không có vấn đề gì mà tiền không thể giải quyết được.
Nếu có, vậy nhất định là do tiền chưa đủ nhiều.
Cho nên cậu đoán, nguyện vọng của người anh em chính là có thể trở thành người giàu top 1 toàn cầu.
Trang Ngạn Du bắt đầu tính toán số liệu trong đầu: “Cũng không phải là không thể, bản thân ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật đã có xuất phát điểm không thấp, chỉ cần có được kỹ thuật tiên tiến, trở thành truyền kỳ vượt xa thời đại là chuyện rất dễ dàng, nguồn gốc của tư bản chính là…”
Giọng nói của chàng trai rất nhẹ nhàng, không biết có phải vì đang đêm hay không, trong đó còn chứa một tia dịu dàng.
Vẻ mặt của cậu chuyên chú mà kiên định, như thể chỉ cần biết nguyện vọng của người đàn ông này là gì, cậu nhất định sẽ dốc toàn lực đứng bên cạnh anh, giúp anh thực hiện.
Vì để cho Ôn Trầm Tập tin tưởng, Trang Ngạn Du còn phân tích con đường thành công của mỗi một người giàu có cho anh, cuối cùng, cậu nói một cách kiên định: “Thành công không phải là không thể, nhưng mà phải xem làm như thế nào. A Tập, hiện giờ anh đã đi được hai phần ba con đường dẫn đến thành công, còn lại một phần ba chỉ là vấn đề thời gian, nếu muốn nhanh hơn một chút, vậy anh chỉ đang thiếu một cơ hội.”
Mà cơ hội này, cậu nhất định sẽ nỗ lực giúp anh giành lấy.
Ôn Trầm Tập cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy tri kỷ, là một doanh nhân thành công, anh biết rõ những trang sử thành công của những người giàu có đó hơn bất kỳ ai khác, nhưng thấy Trang Ngạn Du nghiêm túc phân tích như thế, anh cũng không đành lòng cắt ngang, đành lẳng lặng nghe cậu nói.
Sau khi Trang Ngạn Du nói xong, Ôn Trầm Tập mới mở miệng: “Nguyện vọng của tôi không phải cái này.”
Trang Ngạn Du: “Vậy là cái gì?”
Ôn Trầm Tập yên lặng nhìn cậu một lát, thở dài một hơi thật sâu: “Có lẽ, đó là một cây thép.”
Trang Ngạn Du mờ mịt, thậm chí cảm thấy nghi ngờ mình nghe lầm, không nhịn được lặp lại một lần: “Nguyện vọng của anh là… một cây thép?”
Đây là cái nguyện vọng kỳ quái gì vậy?
Trang Ngạn Du còn muốn hỏi vì sao, Ôn Trầm Tập đã đứng dậy tìm điều khiển từ xa của điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, hỏi cậu: “Cậu không mệt sao?”
Trang Ngạn Du thần thái sáng láng: “Không mệt.”
Ôn Trầm Tập: “Chỉ muốn nói chuyện phiếm?”
Trang Ngạn Du chớp chớp mắt, nghĩ rằng có thể chơi game đánh bài cũng được.
Nhưng những thứ này bọn họ đều không mang theo, hình như khách sạn cũng không có mấy thứ như vậy, không biết có thể nhờ lễ tân lấy được không.
Khi cậu đang suy nghĩ có nên đi hỏi lễ tân, Ôn Trầm Tập lại hỏi: “Ngày mai mấy giờ các cậu có hẹn với người của tập đoàn hải cảng?”
Trang Ngạn Du: “10 giờ sáng.”
Ôn Trầm Tập nhìn đồng hồ: “Cậu nên ngủ rồi.”
Trang Ngạn Du nhấp môi, ánh mắt trông mong nhìn anh.
Giống một con mèo con ngoan ngoãn đang khẩn cầu sự bầu bạn của chủ nhân.
Bộ dạng này, ai có thể nhẫn tâm từ chối.
Ôn Trầm Tập xoa xoa giữa lông mày: “Cậu xác định mai cậu có thể dậy được?”
Trang Ngạn Du: “Đêm nay khỏi ngủ cũng được.”
Ôn Trầm Tập: “... Được, tôi nói chuyện với cậu.”
Anh bỏ cái tủ đầu giường ở giữa, đặt hai cái giường ở cạnh nhau, nâng gối lên đầu giường để Trang Ngạn Du dựa vào đó: “Lại đây.”
Trang Ngạn Du ngoan ngoãn tiến gần lại.
Hai người ngủ ở hai cái giường cạnh nhau, nhìn như khác giường, nhưng khoảng cách giữa hai người lại gần hơn so với cùng giường.
Cứ như vậy dựa vào gối, mùi hoa cỏ thoang thoảng từ bên cạnh truyền tới không ngừng xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của Ôn Trầm Tập, cơn buồn ngủ vừa bị gián đoạn lúc nãy lại vô thức kéo đến.
Giọng nói của chàng trai trở thành bài hát ru ngủ tốt nhất trong phòng tối, vẻ mặt Ôn Trầm Tập thả lỏng, bắt đầu mơ màng đi vào giấc ngủ.
Ngay lúc anh đang mơ hồ, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Vậy anh muốn không?”
Ôn Trầm Tập “Ừ” một tiếng, thanh âm lười biếng mang theo vài phần không để ý. Thật ra anh không nghe rõ bé cá này vừa nói gì, chỉ đáp lại theo bản năng.
Cậu trai cũng không định nghe anh trả lời, “soạt” một cái từ trên giường đứng dậy, tràn đầy năng lượng, mơ hồ có chút hưng phấn: “Vậy tôi đi tìm lễ tân lấy.”
Ôn Trầm Tập: “Ừ.”
Ôn Trầm Tập: “... Hả?”
Anh lập tức mở to mắt, khôi phục lại sự tỉnh táo: “Lấy cái gì?”
Trang Ngạn Du: “Bài poker đó, không phải anh nói muốn đánh bài sao?”
Đánh bài suốt đêm cùng người anh em tốt: Sắp hoàn thành-ing….
Ôn Trầm Tập: “...”
Mắt thấy cậu trai thật sự xuống giường xỏ giày đi gọi điện thoại, Ôn Trầm Tập vươn tay kéo cậu lại, ấn lên trên giường: “Cậu đi ngủ đi.”
Trang Ngạn Du còn chưa từng bị người khác ấn xuống như vậy, hai chân theo bản năng đá vài cái, nhưng không đá trúng gì mà chỉ đá vào không khí.
Cậu dừng một chút, thu chân lại, ngẩng đầu nhìn Ôn Trầm Tập: “Nhưng tôi không ngủ được.”
Từ góc độ này, trông cậu vừa ngây thơ vừa dịu dàng, hoàn toàn khiến người ta phải mềm lòng, nhất là đôi mắt vì chủ nhân đang giãy giụa mà trở nên ướt át, trông dịu ngoan như những động vật nhỏ.
Ôn Trầm Tập thấy bản thân lại sắp mềm lòng bèn không nói hai lời, nâng tay che mắt cậu lại, thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại một chút thì có thể ngủ.”
Trang Ngạn Du không nhìn thấy xung quanh, chỉ đành rầu rĩ “ờ” một tiếng.
Ôn Trầm Tập lên giường nằm xuống, bàn tay to vẫn duy trì tư thế che mắt cậu.
Cứ như vậy ước chừng qua một phút đồng hồ, anh bỗng cảm thấy bé cá dưới lòng bàn tay trở nên yên tĩnh, hô hấp đều đều, không thấy nhúc nhích.
Ôn Trầm Tập: “?”
Anh cẩn thận rút tay lại, thấy người vừa rồi còn nói “không ngủ được”, “sẽ thức xuyên đêm” vừa mới nhắm mắt chưa đầy một phút đã ngủ say.
Ôn Trầm Tập cong môi, rốt cuộc bé cá này lấy đâu ra tự tin cho rằng mình có thể thức trắng đêm vậy?
Trang Ngạn Du ngủ thiếp đi rồi, Ôn Trầm Tập lại không buồn ngủ.
Anh cẩn thận quan sát gương mặt say ngủ của cậu trai, vẻ mặt đối phương thả lỏng cho thấy cậu đang nằm trong vùng an toàn.
Ôn Trầm Tập đắp chăn đàng hoàng cho cậu, nhẹ nhàng chọc chọc vào lúm đồng tiền trên má cậu: “Cột thép nhỏ.”
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
PS——
Trang Ngạn Du ( buồn rầu): Nguyện vọng của anh em tốt thật lạ, thế mà lại muốn một cây thép, aiz, thôi vậy, trở về nhà sẽ đặt cho anh một xe luôn.
Ôn Trầm Tập(mỉm cười): Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cây thép, nó cũng chẳng thẳng được như cậu.