Ngay khi nhóm người của Khoa học Kỹ thuật Úy Lam vừa mới về, hôm sau người của Tập đoàn Hải Cảng cũng đã tới thành phố A.
Để biểu đạt thành ý, họ đồng ý yêu cầu ngày đó Trang Ngạn Du, đi kèm là thỏa thuận giá gốc, người đàm phán hợp tác cũng không còn là phó tổng giám đốc Trương mà là một người phụ trách trẻ tuổi hơn.
Trần Khang biết Ôn Trầm Tập đã giao tất cả các vấn đề về báo giá cho Trang Ngạn Du, vì thế ông cũng giao chuyện phí tổn cho cậu kiểm soát, còn bản thân thì phát huy sở trường lá mặt lá trái với người phụ trách của đối phương, lấy cái giá Trang Ngạn Du đưa ra để bắt đầu mặc cả.
Lần này, Tập đoàn Hải Cảng hy vọng có thể hợp tác trót lọt, thấy thái độ của Khoa học Kỹ thuật Úy Lam như vậy, biết không thể mặc cả nên đành phải ký hợp đồng.
Lần này hiệu suất cao hơn nhiều, hợp tác chi tiết đã được ký kết hoàn chỉnh trong vòng chưa đầy một ngày.
Điều này cũng có nghĩa là chương trình Trang Ngạn Du viết đã được bán.
Sau hôm ký xong hợp đồng, Trang Ngạn Du lập tức nhận được lời mời đến từ bộ phận tài vụ.
Trong tuần này, do công ty có các hệ thống khác cần được cập nhật và ra mắt nên trung tâm dịch vụ trở nên bận rộn. Khi một số chương trình mới ra mắt, bộ phận của họ phải hỗ trợ bộ phận kỹ thuật và bộ phận nghiên cứu hoàn thành sổ tay hướng dẫn vận hành và bảo trì, hướng dẫn lắp đặt.
Khi bộ phận tài vụ và bộ phận pháp vụ cùng mời Trang Ngạn Du đến phòng họp, mọi người đều tò mò nhìn sang.
Trang Ngạn Du nhìn công việc trong tay, lại nhìn những người thuộc phòng tài vụ, suy nghĩ mục đích của bọn họ, nói: “Còn việc trong tay tôi...”
Lời còn chưa nói xong, Chu Tuyền đã xông tới: “Em làm, để em làm, anh Trang, anh đi đi, để em làm hộ anh“.
Trang Ngạn Du cũng không cố chấp, sau khi nói một tiếng “cảm ơn” với Chu Tuyền mới đứng dậy rời đi cùng người của bộ tài vụ và pháp vụ.
Bọn họ vừa đi, bộ phận dịch vụ kỹ thuật lập tức nghị luận.
“Người vừa rồi là giám đốc Liêu của bộ phận tài vụ phải không? Sao chị ấy lại đến đây với bộ phận pháp vụ? Chẳng lẽ Trang Ngạn Du…”
Trong ấn tượng của bọn họ, khi tài vụ và pháp vụ cùng xuất hiện có nghĩa là có người đã vi phạm quy định của công ty như ăn trộm tiền, biển thủ…
Cho nên tài vụ và pháp vụ cùng đến tìm cậu, vậy cũng chỉ có khả năng này: Một người tìm cậu tính nợ, một người tìm cậu kết án phạt.
Mọi người suy đoán tùm lum, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi liệu có phải Trang Ngạn Du đã làm chuyện gì mờ ám trong thời gian đi công tác hay không.
Chu Tuyền thấy bọn họ càng suy đoán càng đi xa thì cạn lời: “Mọi người đừng thiển cận như vậy chứ? Anh Trang đi lĩnh tiền thưởng đấy, các người không biết một cái chương trình anh Trang viết có thể kiếm cho công ty bao nhiêu tiền đâu?”
Người bên bộ phận dịch vụ thật sự không biết, bọn họ chỉ biết Trang Ngạn Du thường xuyên đến bộ phận công trình trợ giúp, thỉnh thoảng còn phải tăng ca, nhưng tiền lương cũng không cao hơn bọn họ.
Lần này Trang Ngạn Du đi công tác, bọn họ cũng cho rằng cậu đi cùng bộ phận công trình.
Bây giờ nghe Chu Tuyền nói như vậy đều tò mò hỏi:
“Trang Ngạn Du viết chương trình hả?” “Chương trình gì?”
“Vl, Tiểu Trang lợi hại như vậy sao?”
“Tiểu Trang viết chương trình gì vậy? Có phải các cậu thường xuyên đến bộ phận kỹ thuật hỗ trợ, mấy thiên tài bên kia đã chỉ điểm cho các cậu không?”
Chu Tuyền không biết là chương trình gì, anh ta chỉ từng thấy Trang Ngạn Du viết, mà phức tạp quá nên xem không hiểu.
Nhưng vừa nghe được một câu này, anh ta nhịn không được trừng mắt: “Anh Trang của tôi cần gì chỉ điểm? Bản thân người ta đã là thiên tài rồi! Kỹ sư khác còn phải tới hỏi cậu ấy đấy!”
Chu Tuyền là người phương Bắc, dáng người vốn rất cao, làn da cũng đen hơn so với người khác, trông như một sinh viên thể thao cường tráng, người bị anh ta trừng khụ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng cũng có hơi không phục, không tin Trang Ngạn Du giỏi như vậy.
Nếu thật sự là thiên tài thì sao lại ở bộ phận dịch vụ kỹ thuật chứ? Đáng lẽ đã sớm đến bộ phận nghiên cứu phát triển rồi.
Chẳng qua nghe thấy Chu Tuyền nói Trang Ngạn Du viết chương trình kiếm tiền, một số người bắt đầu rục rịch.
Trước đây bọn họ đều không muốn đến bộ phận kỹ thuật hỗ trợ vì vừa nhiều việc, vừa phải thường xuyên tăng ca, tiền lương lại không nhiều hơn bao nhiêu so với bộ phận dịch vụ kỹ thuật.
Hơn nữa công việc của bộ phận kỹ thuật thực sự không dễ làm, lấy ví dụ như thí nghiệm hệ thống đơn giản nhất, nếu dữ liệu không được ghi lại đúng cách, họ thậm chí có thể bị mắng.
Rõ ràng được điều sang hỗ trợ các người, còn bị các người mắng, dần dà chẳng còn ai sẵn lòng tới.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn có thể học được gì đó.
Tựa như Tiểu Trang, mới đi hỗ trợ mấy tuần là có thể tự viết chương trình kiếm tiền!
Xem ra sau này bọn họ cũng phải đi học tập mới được.
Trong phòng họp.
Giám đốc Liêu của phòng tài vụ và người của phòng pháp vụ đặt hợp đồng ra trước mặt Trang Ngạn Du.
Giám đốc Liêu là một phụ nữ tầm hơn 40 tuổi, ăn nói rất khôn khéo: “Trang Ngạn Du, vì sao hôm nay bọn tôi đến tìm cậu, chắc cậu đã biết rồi?”
Trang Ngạn Du gật gật đầu, lúc đầu đúng là cậu không biết, nhưng trên đường đến đây có phân tích sơ qua, cuối cùng cậu đã hiểu mục đích của bọn họ.
Giám đốc Liêu cười nói: “Theo lý thuyết, nếu như cậu là kỹ sư của bộ phận công trình, theo thỏa thuận hợp đồng lao động của công ty chúng ta, công ty đã ưu tiên mua đứt thỏa thuận vận hành sử dụng chương trình QZD của cậu, nhưng công ty không mua đứt chương trình này. Khi không vận hành chương trình này, cậu mới có thể mang ra ngoài bán. Nhưng ngược lại nếu công ty sử dụng thì sẽ thưởng hậu hĩnh cho tài năng của cậu.”
Trên thực tế, công ty cũng có một trung tâm nghiên cứu và phát triển, trong trung tâm ấy, công ty đầu tư một số tiền lớn vào nghiên cứu và phát minh, và kết quả thu được hoàn toàn thuộc sở hữu của công ty.
Trang Ngạn Du nói: “Tôi biết.”
Giám đốc Liêu lại nở nụ cười, giọng điệu hòa nhã: “Nhưng bởi vì cậu thuộc bộ phận dịch vụ kỹ thuật chứ không phải bộ phận công trình, nếu cậu giao chương trình QZD cho công ty vô điều kiện, công ty tất nhiên khen thưởng cho cậu theo chế độ của bộ phận công trình.”
Chị đẩy hợp đồng về phía trước: “Đây là thỏa thuận để công ty vận hành hệ thống QZD, tiền thưởng không nhiều lắm, chỉ 200 ngàn tệ. Đây là tiền thưởng khích lệ nhân tài trong quy định của bộ phận công trình, chỉ là một khoản tiền thưởng nhỏ. Nhưng thứ công ty muốn mua là quyền vận hành sử dụng, sẽ dựa vào phần trăm để kết toán cho cậu. Nói cách khác, bất kể chúng ta sử dụng hệ thống QZD để hợp tác với công ty nào trong tương lai, sau khi đàm phán hợp tác thành công sẽ đều có tiền thưởng cho cậu.”
Số tiền này không ít chút nào, đối với một sinh viên mới ra trường, mới bước chân vào xã hội thì đó chắc chắn sẽ là một sức cám dỗ khó cưỡng lại.
Nhưng giám đốc Liêu càng nhìn trúng nhân phẩm của người trẻ tuổi này hơn.
Nghe Trần Khang nói cậu cự tuyệt đề nghị ăn hoa hồng của bên hợp tác, mà số tiền đó cũng không ít.
Trang Ngạn Du cầm hợp đồng lên xem.
Điều khoản hợp đồng rất nhiều, chừng hơn mười trang, còn không chỉ một bản.
Tốc độ đọc của cậu cũng rất nhanh, không tới vài giây là có thể lật một trang.
Giám đốc thấy cậu xem nhanh như vậy, cười nhắc nhở: “Cậu có thể từ từ xem, không cần gấp gáp, có chỗ nào không hiểu đều có thể hỏi chúng tôi, cũng có thể hỏi vị luật sư Chu này.”
Trong lòng lại không khỏi cảm thán một câu, thật sự không ngờ cậu còn trẻ tuổi mà lại có bản lĩnh như vậy.
Chị vừa mới nói xong, Trang Ngạn Du cũng đã xem xong hợp đồng, ngẩng đầu hỏi: “Công ty không thể mua đứt sao?”
Nghe vậy, giám đốc Liêu hơi sững sờ, khó hiểu nói: “Cậu muốn cho công ty mua đứt hệ thống này sao?”
Trang Ngạn Du nói: “Đúng.”
Giám đốc Liêu bất đắc dĩ cười: “Tôi đề nghị cậu nên xem kỹ hợp đồng, mua đứt đối với cậu chỉ là bán trong một lần. Nếu hạn mức cao nhất của chương trình này chỉ bình thường thì quả thật mua đứt rất tốt, cho dù sau này có lỗ vốn cũng coi như không liên quan gì đến cậu. Nhưng tôi nói thật với cậu, cao tầng công ty rất coi trọng chương trình này, hạn mức cao nhất sẽ không thấp, có nghĩa là sau này bên hợp tác sẽ có rất nhiều, chia phần cậu có được sẽ càng nhiều hơn, mua đứt rồi xem như cậu lỗ.”
“Tôi đã xem hợp đồng rồi, tôi biết.” Trang Ngạn Du nói: “Các người cứ mua đứt là được.”
Giám đốc Liêu và vị luật sư Chu kia liếc nhìn nhau, hai người cũng không biết nói cái gì cho phải, nghĩ thầm có thể Trang Ngạn Du còn chưa hiểu rõ chênh lệch giữa hai bên.
Giám đốc Liêu nghĩ một hồi: “Chờ một lát, tôi đi gọi điện thoại.”
Trang Ngạn Du: “Được.”
Hợp đồng chia phần là do buổi sáng trợ lý Lâm dặn riêng, lúc này giám đốc Liêu báo lại mọi việc cho trợ lý Lâm, nói là bạn nhỏ không muốn chia phần, muốn bán đứt.
Sau khi Lâm Lâm hỏi rõ tiền căn hậu quả, chỉ sợ có hiểu lầm gì rồi lập tức báo cho Ôn Trầm Tập.
Trang Ngạn Du ngồi được hai phút thì Ôn Trầm Tập gọi tới.
Cậu đến một góc tiếp điện thoại: “A Tập?”
Ôn Trầm Tập đi thẳng vào vấn đề: “Hợp đồng là tôi tìm người cho cậu ký, có chỗ nào chưa hài lòng à?”
Trang Ngạn Du không trả lời ngay.
Ôn Trầm Tập suy tư hai giây, hỏi: “Phân chia hơi ít?”
Trang Ngạn Du nói: “Không phải, tỷ lệ này đã rất cao rồi.”
Nếu thấp hơn một chút, có lẽ cậu sẽ ký.
Nhưng cao như vậy......
Thấy cậu không chê ít, lúc này Ôn Trầm Tập mới thoáng yên tâm: “Vậy cậu lo lắng cái gì?”
Trang Ngạn Du nói: “Tỉ lệ chia phần quá cao.”
Nghe vậy, Ôn Trầm Tập không khỏi nở nụ cười, thật đúng là chưa từng gặp ai chê tiền quá nhiều: “Cho nên cậu mới muốn để cho tôi mua đứt?”
“Vốn là cho anh.” Trang Ngạn Du hạ thấp giọng nói: “Cứ thêm một đối tác, anh sẽ cho tôi thêm một khoản tiền, sau đó anh sẽ hết tiền.”
Vốn chia đã cao, nhiều lần đều chia cho cậu, Trang Ngạn Du luôn cảm thấy anh em tốt đang đưa tiền cho cậu.
Nhưng dự tính ban đầu cậu viết chương trình này là vì muốn kiếm tiền cho anh em của mình, mà không phải kiếm tiền vì bản thân.
Bây giờ lại ngược lại, anh em còn chưa kiếm được bao nhiêu, bản thân vừa hưởng % vừa hưởng tiền thưởng.
Ôn Trầm Tập không nhịn được bật cười.
Có lẽ trên thế giới này chỉ có Trang Ngạn Du sẽ lo lắng anh không có tiền.
Đến năm 30 tuổi, cuối cùng Ôn Trầm Tập đã cảm nhận được sự quan tâm kiểu “Mẹ cảm thấy con đang lạnh”.
Nhưng cảm giác này không tệ.
Trang Ngạn Du lại nói: “Nếu anh cảm thấy không muốn lấy không thì tùy tiện cho tôi một chút là được, coi như mua đứt.”
Thậm chí cậu còn cảm thấy cứ tùy tiện cho 100 tệ, xem như có ý là được.
Ôn Trầm Tập cảm thấy buồn cười và bất lực, ngực anh tràn đầy vị ngọt, tất cả đều đến từ sự thiên vị của bé cá nào đó.
Cũng chính bởi vì như thế, mặc dù biết đối phương là một người cực kỳ thẳng, nhưng anh vẫn không nhịn được liên tục động lòng.
Ôn Trầm Tập không phải loại người thích chiếm hời của người khác, anh dỗ dành Trang Ngạn Du: “Tôi biết cậu muốn tôi kiếm nhiều tiền một chút, nhưng mà...”
Anh ngừng lại một chút, trong giọng nói có ý cười: “Tôi cũng muốn cho Tiểu Du có thể kiếm nhiều tiền hơn.”
Trang Ngạn Du: “Tôi không cần.”
Ôn Trầm Tập ngắt lời cậu: “Tóm lại là không được. Lúc nào cậu cũng nghĩ cho tôi, tôi luôn nghe theo cậu. Đến lúc tôi suy nghĩ cho cậu, cậu lại không nghe lời?”
Trang Ngạn Du cúi đầu phân tích.
Quả thật, bất kỳ tình cảm nào cũng phải có qua có lại mới là ăn ý trao đổi.
Nếu một bên cứ trả giá sẽ dễ dàng tạo thành quan hệ bất bình đẳng, như vậy càng dễ dàng gây nên mâu thuẫn.
Cậu quan tâm anh em tốt, tự nhiên anh em tốt cũng sẽ quan tâm cậu.
Ôn Trầm Tập thấy cậu không có động tĩnh bèn cắn môi, sử dụng một đòn sát thủ anh không quá thích dùng: “Chúng ta có còn là anh em tốt hay không?”
Trang Ngạn Du không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên rồi!”
Giọng nói còn hơi lớn, như thể không cho phép ai phản bác!
Bọn họ chính là anh em tốt có độ tương xứng cao nhất mà sếp của cậu đời trước chọn lọc ra thông qua tổng hợp số liệu so sánh!
Ôn Trầm Tập nghe câu trả lời dứt khoát này bèn khẽ nhếch khóe miệng, nhẫn nhịn cơn đau thấu tim gan, nói: “Vậy cậu có ký hợp đồng không?”
Lần này Trang Ngạn Du không rối rắm nữa: “Tôi ký.”
Ôn Trầm Tập vừa lòng cúp điện thoại, nghĩ đến lời mình vừa nói lại có chút buồn bực.
Hết cách, Ôn Trầm Tập chỉ đành tự an ủi mình.
Anh nói với Lâm Lâm: “Cậu ấy lo tôi không kiếm được tiền nên mới không chịu ký.”
Trợ lý Lâm cảm động: “Sếp, toàn thế giới đều đang tranh luận rốt cuộc con người sếp có giá trị thế nào, chỉ có cậu Trang quan tâm sếp kiếm tiền có vất vả không, có mệt không, có thể thu hồi phí tổn không.”
Ôn Trầm Tập thỏa mãn ăn phần kẹo ngọt này, buồn bực trong ngực cũng tan đi.
Anh vung tay lên: “Tiền thưởng tăng gấp đôi cho cậu ấy, không cần chờ phát tiền lương, để tài vụ hôm nay phê luôn.”
Thật ra muốn phát nhiều một chút, nhưng chắc chắn Tiểu Du sẽ không muốn, chỉ có thể tăng gấp đôi, ít nhất có một lý do chính đáng.
Lâm Lâm: “Được, tôi sẽ lập tức thông báo.”
Trang Ngạn Du ký xong hợp đồng mới qua nửa ngày, buổi chiều đã nhận được chuyển khoản ngân hàng.
Phần thưởng khuyến khích nhân tài như đã hứa là 200 ngàn tệ lại biến thành 400 ngàn trong tài khoản ngân hàng, số tiền này vẫn chưa tính thuế, bên tài vụ sẽ tự động trả thuế.
Số tiền tăng thêm nhiều như vậy, sau này chờ chương trình hệ thống bắt đầu được thiết lập sẽ được chia không ít, Trang Ngạn Du không biết số tiền này phải tiêu như thế nào.
Cậu suy nghĩ một chút, dứt khoát mua quà cho anh em đi.
Vì thế một chiếc ghế mát xa 50 ngàn, đồng hồ đeo tay hơn 100 ngàn, bút máy hơn 10 ngàn…lục tục được đưa đến văn phòng tổng giám đốc.
Ôn Trầm Tập nhìn những thứ Trang Ngạn Du đặt hàng, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút bất đắc dĩ lại cảm động.
Cảm động vì Trang Ngạn Du có tiền là muốn mua quà cho anh.
Bất đắc dĩ chính là, phát thưởng khích lệ nhân tài 400 ngàn, mua cho anh đã tiêu hết 270-280 ngàn, chỉ còn dư hơn 100 ngàn, cậu ấy đủ dùng à?
Huống chi hoàn cảnh của Tiểu Du…
Trợ lý Lâm nhìn ông chủ nhà mình không ngồi chiếc ghế được định chế riêng mấy trăm ngàn mà đi ngồi chiếc ghế mát xa chỉ mấy chục ngàn, không mang đồng hồ trăm triệu mà lại mang chiếc đồng hồ mấy trăm ngàn, còn ở trước mặt anh ta bày ra vẻ buồn rầu: “Tiểu Du chẳng biết yêu tiền chút nào.”
Cũng chỉ có lúc này, Ôn Trầm Tập mới ngẫm nghĩ tới chuyện ngoại trừ tiền ra, mình còn phương diện nào có thể hấp dẫn con cá này.
Trợ lý Lâm biết nghe lời phải: “Đúng vậy, cậu Trang để ý con người sếp chứ không phải tiền của sếp.”
Ôn Trầm Tập liếc anh ta một cái, vừa tự gặm đường vừa không quên dặn dò: “Đi ra ngoài không được nói lung tung.”
Anh cũng không muốn Trang Ngạn Du bị người ta đàm tiếu.
Tuy rằng anh rất muốn có chút gì đó với cậu, nhưng không có là không có.
Trợ lý Lâm: “Sếp yên tâm, tôi hiểu.”
Ôn Trầm Tập phất tay bảo Lâm Lâm ra ngoài.
Vì vậy, khi Trang Ngạn Du chuẩn bị mua một cặp kính râm cho Ôn Trầm Tập, cậu đã nhận được điện thoại của anh.
Về chuyện cậu tặng quà cho anh, anh em của cậu uyển chuyển đưa ra lời từ chối.
Phản ứng đầu tiên của Trang Ngạn Du là: “Anh không thích sao?”
Ôn Trầm Tập: “Thích, cậu tặng quà cho tôi, đương nhiên tôi sẽ thích.”
Trang Ngạn Du khó hiểu: “Vậy tại sao lại từ chối?”
Ôn Trầm Tập nghĩ đến ngôi nhà gạch cũ nát ở quê của Trang Ngạn Du, nghĩ đến cánh cửa bị gió thổi qua là kêu “lạch cạch”...
Để không làm tổn thương lòng tự tôn của Tiểu Du, Ôn Trầm Tập uyển chuyển nói: “Cậu cũng biết tôi không thiếu tiền, cậu nên đem tiền về quê, có lẽ quê cậu càng cần.”
Sửa lại nhà cũ đi.
Trang Ngạn Du: “Ba tôi nói không cần tôi đem tiền về nhà.”
Trên thực tế, ngay khi Trang Ngạn Du nhận được tiền thưởng đã gọi điện thoại cho đồng chí Trang.
Đồng chí Trang bảo cậu cứ ăn ngon uống ngon, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần đưa cho ông, bởi vì trong nhà có tiền.
Trang Ngạn Du luôn luôn rất nghe lời ông Trang, ba đã nói như vậy mà cậu lại không có gì muốn mua nên cũng chỉ có thể mua cho anh em của mình.
Ôn Trầm Tập: “Có đồng ý hay không là chuyện của ông ấy, có thể ông ấy thấy cậu vừa mới ra trường đi làm nên không muốn tạo áp lực. Cậu có cho hay không là tâm ý của cậu, cũng giống như quà cậu tặng cho tôi vậy, có đúng không?”
Trang Ngạn Du đăm chiêu suy nghĩ.
Ôn Trầm Tập: “Trên đời này không có cha mẹ nào là không hy vọng con mình có tương lai cả.”
Vừa nghĩ tới quê nhà bọn họ nghèo như vậy, lúc con cá này về quê thăm ba cũng phải ở một nơi đơn sơ như vậy, Ôn Trầm Tập rất đau lòng.
Trang Ngạn Du: “Tôi hiểu rồi.”
Cậu nói thêm: “Đây là do dữ liệu của tôi không được thu thập đúng cách. Tôi sẽ nhớ kỹ.”
Ba con bình thường nên giống như lời anh nói, là cậu sơ suất.
Ôn Trầm Tập: “Hả?”
Anh cảm thấy những lời này của Trang Ngạn Du có chút kỳ quái, nhưng lại nói không nên lời kỳ quái chỗ nào.
Trang Ngạn Du tính toán số tiền trong thẻ ngân hàng, nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ba.”
Cúp điện thoại, Trang Ngạn Du chuyển tiền cho ông Trang trước, tự mình để lại một khoản sinh hoạt phí, còn lên mạng tra cứu không ít tư liệu.
Vừa nhận được chuyển khoản của cậu, ông Trang đã đứng ngồi không yên, rất sợ Trang Ngạn Du ở bên ngoài không có tiền, vội vàng gọi video tới.
Ông Trang bị phơi nắng đến cả mặt đều đen xuất hiện ở trên màn hình: “Bé 11, sao con lại gửi cho ba nhiều tiền vậy? Không phải ba đã bảo con phải giữ lại số tiền này hay sao? Trong nhà còn tiền.”
Trang Ngạn Du nói: “Ở gia đình bình thường, con trai sẽ kiếm tiền về cho gia đình.”
Còn cố ý cường điệu 4 chữ “gia đình bình thường”.
Ông Trang ngượng ngùng, cũng hơi hồ nghi: “Thật sao?”
Trang Ngạn Du: “Thật, A Tập cũng nói như vậy.”
“Nếu gia đình bình thường đều như vậy, vậy thì cứ thế đi...” Ông Trang không rối rắm nữa, ngược lại còn khen Ôn Trầm Tập: “Người anh em này của con thật không tồi, còn phát cho con nhiều tiền thưởng như vậy, ba dùng tiền tiết kiệm mua nhà cho con.”
Trang Ngạn Du mím môi cười, lúm đồng tiền thấp thoáng hiện lên: “Ừm, anh ấy rất tốt.”
Ông Trang cũng cười: “Cuối tuần này trở về ăn cơm, ba đã mua một con ngỗng ở nhà chú Liễu của con, lại giết hai con gà, à đúng rồi, gọi anh em con tới, còn có hai người bạn của cậu ấy nữa, cùng đi cho vui.”
Trang Ngạn Du: “Được ạ.”
Mới chớp mắt đã đến cuối tuần.
Bốn người một xe chạy về phía thị trấn nhỏ ở quê.
Lê Tức lái xe, Quý Trí Viễn ngồi ghế phụ, Trang Ngạn Du và Ôn Trầm Tập ngồi ghế sau.
Trên đường đi, Quý Trí Viễn còn gọi điện thoại cho chú Liễu, ở trên xe hò hét: “Anh Liễu, anh giết thêm hai con ngỗng nữa, một con đợi lát nữa ăn, một con buổi tối em mang về, hôm nay em mời khách, anh đừng nhận tiền của ba Tiểu Trang!”
Chú Liễu cũng không khách khí với anh ta, vừa bảo bọn họ đi đường cẩn thận, vừa đi bắt hai con ngỗng.
Nhưng khi họ đến nơi thì đã tối, vì có một con đường trong làng đang được sửa chữa nên phải đi đường vòng.
Vừa xuống xe đã thấy chú Liễu và ông Trang đang chờ ở cửa.
Quý Trí Viễn đi đến đâu cũng có thể lăn lộn, xuống xe đã hắng giọng hô: “Anh Liễu, lâu lắm mới gặp, em nhớ chỗ này của anh quá!”
Chú Liễu đi tới, cười nói: “Ba cậu em đi đường vất vả rồi.”
Trang Ngạn Du dừng bước: “???
Liễu thúc gọi bọn A Tập là gì?
Cậu em?
Ôn Trầm Tập: “…”
Trang Ngạn Du chậm rãi quay đầu nhìn Ôn Trầm Tập, mím môi.
Ôn Trầm Tập muốn nói lại thôi.
Trang Ngạn Du chậm rãi mở miệng: “Thì ra người chỉ mới gặp có hai lần cũng có thể gọi nhau như vậy.”
Hệ thống không muốn nói là ai đang ghen tỵ đâu.
Dù sao cho tới bây giờ, cậu cũng chỉ nghe qua anh em của cậu gọi cậu như vậy một lần.
Ôn Trầm Tập: “……”
Ôn Trầm Tập: “Tiểu Du, thật ra…”
Anh đang muốn giải thích thì nhìn thấy ông Trang đi tới.
Ông Trang kéo tay Trang Ngạn Du, nhìn người từ trên xuống dưới một lần, xác định không gầy mới yên lòng, đặc biệt nhiệt tình nói với Ôn Trầm Tập: “Tiểu Du nhà chú phiền mấy đứa chăm sóc rồi.”
Quý Trí Viễn khoát tay: “Anh Trang đừng khách khí, anh và anh Liễu cứ gọi em là…”
Quý Trí Viễn còn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang: “Chào chú Trang.”
Quý Trí Viễn quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Trầm Tập tiến lên hai bước, vươn tay bắt tay ông Trang: “Chào chú Trang, cháu tên là Ôn Trầm Tập.”
Ông Trang : “Khách sáo rồi.”
Quý Trí Viễn thấp giọng nói: “Lão Ôn, ông đang khiến người ta già đi đấy! Anh Trang thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn chúng ta một chút.”
Ông Trang thật thà cười cười: “Năm nay tôi 42 tuổi rồi, Tiểu Du ra đời sớm, tôi 19 tuổi là nó đã ra đời, bây giờ quả thật già rồi.”
Quý Trí Viễn: “Anh Trang không già, anh mới lớn hơn tụi em có 12 tuổi.”
Ông Trang cười nói: “Đúng vậy, vậy mấy cậu gọi tôi một câu “anh” là được rồi.”
Ôn Trầm Tập mặt lạnh đẩy Quý Trí Viễn ra, cố chấp nói: “Vâng, chú Trang.”
Lê Tức đậu xe xong, chỉ nghe thấy người này gọi chú người này gọi anh.
Một người bên kia nói: “Anh Trang, nhà anh ở ngay bên cạnh à?”
Một người bên này nói: “Chú Trang, buổi trưa ăn cơm với bọn con đi?”
Người bên kia lại nói: “Đừng gọi là chú, anh Trang có già đâu.”
Người bên này lại nói: “Đúng vậy, chú Trang trông rất trẻ.”
Cảnh tượng có chút kỳ quái.
Lê Tức suy tư một giây, quay đầu hỏi Trang Ngạn Du đang đứng im tại chỗ, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện này là sao vậy? Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Tôi nên gọi là anh hay gọi là chú.”
Trang Ngạn Du rầu rĩ liếc hắn một cái: “Tôi cũng không biết.”
Lê Tức: “Hả? Vậy cậu gọi ông ấy là gì?”
Sao lại không biết chứ?
Trang Ngạn Du nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, nói: “Tôi gọi ông ấy là ba.”
Lê Tức: “…”
Chết tiệt, hình như là vậy.
Hắn bị hai tên kia làm hồ đồ rồi!
--------------------
Tác giả nói
PS—-
Cá Cá điên cuồng ghen tỵ: Bây giờ anh ấy còn không chịu gọi tui một tiếng “cậu em”! Rõ ràng cả thế giới đều gọi nhau như vậy!
Ôn Trầm Tập đang tuyệt vọng: Tôi chỉ muốn làm một sếp tổng không mọc miệng (cầu xin đấy)