Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!

Chương 27: Chương 27 :




Ngày hôm sau, dưới sự nhắc nhở của đồng hồ sinh học, Trang Ngạn Du tỉnh lại đúng giờ. Cậu ngơ ngác ngồi ngẩn ngơ một hồi.

Hai phút sau, khi đại não cuối cùng cũng thành công khởi động lại, Trang Ngạn Du lắc lắc đầu, phát hiện chỉ có một mình cậu trên giường.

Trang Ngạn Du nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Ôn Trầm Tập, chỉ là sờ nơi anh em đã ngủ thấy vẫn còn ấm, hẳn là vừa rời đi không lâu.

Cậu rời giường chuẩn bị rửa mặt.

Nghĩ đến việc Quý Trí Viễn chưa chắc đã rời giường sớm nên đêm qua cậu đã cầm hết đồ dùng vệ sinh cá nhân Ôn Trầm Tập chuẩn bị cho mình sang phòng ngủ chính.

Còn chưa đi tới cửa nhà vệ sinh, tai Trang Ngạn Du khẽ động, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy.

Ồ, hóa ra anh em tốt ở trong đó.

Sao mà mới sáng đã tắm rồi?

Đối với việc tắm rửa buổi sáng có tốt hay không thì số liệu cho thấy vẫn còn tồn tại tranh luận.

Có người cho rằng buổi sáng tắm rửa là tốt, giúp máu lưu thông, khí huyết tuần hoàn, tỉnh táo lại từ trạng thái lười biếng vừa rời giường, có tâm trạng tốt để bắt đầu ngày mới.

Nhưng lại có người cho rằng buổi tối tắm rửa là tốt vì trước khi ngủ tắm rửa dễ dàng khiến người ta thả lỏng tinh thần, giảm bớt mệt nhọc, tắm xong thì nghỉ ngơi một chút để cho tuần hoàn máu nhanh chóng khôi phục bình thường rồi ngủ là vừa hay.

Trang Ngạn Du trở lại giường cầm lấy điện thoại di động, bắt đầu thu thập số liệu về vấn đề tắm rửa.

Đến khi não cậu nhớ được 345 điều về vấn đề buổi sáng tắm rửa tốt hay là buổi tối tắm rửa tốt, lại viết xong chừng hai ngàn chữ luận chứng để chứng minh rốt cuộc thời gian nào tốt nhất thì chợt phát hiện Ôn Trầm Tập còn chưa ra.

“27 phút 48 giây.”

Từ lúc cậu tỉnh ngủ phát hiện anh em đang tắm rửa đến bây giờ đã qua 27 phút 48 giây, sắp đến 28 phút.

Làm gì mà tắm lâu như vậy?

Trang Ngạn Du đi ra ngoài phòng vệ sinh, hình như không có tiếng nước chảy, vậy chắc là tắm xong rồi đang mặc quần áo.

Cậu đứng luôn ở cửa chờ.

Thời gian tích tắc trôi qua, chớp mắt lại hết 5 phút.

Trang Ngạn Du cau mày, mặc quần áo cần lâu như vậy sao?

Cậu vểnh tai lên nghe ngóng, quả thật nghe được có âm thanh mơ hồ, Ôn Trầm Tập đang ở bên trong.

Tiếng hô hấp của anh em tốt hơi nặng nề.

Chẳng lẽ ngã ư?

Trang Ngạn Du gõ cửa: “A Tập, anh ngã à?”

Căn phòng đột nhiên yên lặng.

Nhất thời yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Lần này thì ngay cả tiếng thở của đối phương cũng không còn.

Ngay khi cậu thấy lo lắng, nghĩ có nên phá cửa vào hay không thì trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng của Ôn Trầm Tập: “Không ngã.”

Trang Ngạn Du cảm thấy âm thanh này hơi sai sai. Bình thường giọng nói của A Tập không thấp và khàn như vậy.

Chẳng lẽ là vì vừa mới tỉnh dậy?

Đúng là mỗi ngày khi vừa tỉnh dậy, giọng của cậu sẽ hơi khàn.

Bởi vì trong khi ngủ, các mô trong cổ họng thu thập chất lỏng. Việc không sử dụng dây thanh quản vào ban đêm cũng có thể dẫn đến sự tích tụ chất nhầy.

Hơn nữa nếu như người ta dùng miệng hít thở, sẽ khiến cho dây thanh quản nhanh chóng khô đi...

“À.” Trang Ngạn Du nói: “Tôi nghe hồi lâu không thấy có tiếng nước chảy, anh phải chú ý đừng để bị cảm.”

Tiếng nói của Ôn Trầm Tập như hơi buồn bực: “Ừ.”

Trang Ngạn Du tiếp tục chờ.

Việc đầu tiên làm khi bắt đầu một ngày mới là rửa mặt, sau đó uống một ly nước.

Không làm hai chuyện này thì cậu sẽ cảm thấy cả người không ổn.

Có lẽ nhận ra tiếng bước chân ngoài cửa vẫn chưa rời đi, giọng Ôn Trầm Tập lại vang lên: “Tiểu Du.”

Trang Ngạn Du: “Tôi ở đây.”

Ôn Trầm Tập: “Đi xem giúp tôi trong tủ lạnh có cái gì để nấu cho bữa sáng không.”

Trang Ngạn Du: “À.”

Trước khi đi, Trang Ngạn Du dặn dò một câu: “Mặc quần áo nhanh lên, đừng nghĩ bây giờ là mùa hè thì sẽ không bị cảm.”

Ôn Trầm Tập: “... Ừ.”

Trang Ngạn Du đi vào bếp.

Cửa phòng ngủ kia vẫn đóng chặt, quả nhiên Quý Trí Viễn còn đang ngủ.

Buổi sáng có ba người ăn cơm.

Trang Ngạn Du vừa tính toán buổi sáng cần bao nhiêu thức ăn vừa mở tủ lạnh.

Trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ ăn, đều là đồ tươi mà tối qua Ôn Trầm Tập cho người đưa tới trước khi về nhà.

Trang Ngạn Du lấy thức ăn ra, lại lấy ba quả trứng gà đặt ở một bên dự phòng, định về phòng rửa mặt trước.

Trước khi đi, cậu theo bản năng nhìn thoáng qua rau xà lách. Một nắm rau xà lách bừng bừng sức sống giống như hoa loa kèn, từng cái lá rau vừa tươi vừa đẹp mắt.

Trang Ngạn Du lại cảm thấy có chút khó chịu, hay cứ rửa rau trước vậy.

Cậu bắt đầu rửa kỹ từng cái lá rau, xử lý tất cả những chỗ ố vàng và gấp mép rồi đặt vào đĩa. Mỗi lá rau đều hướng lên trên, lá rau hướng bên phải, thân rau hướng bên trái.

Sau khi rửa rau xong, nhìn rau xà lách được sắp xếp chỉnh tề, cuối cùng cậu cũng thoải mái.

Lúc này Trang Ngạn Du mới xoay người trở về phòng.

Vừa về phòng đã nhìn thấy Ôn Trầm Tập ra khỏi phòng vệ sinh, trên người còn bốc hơi nước, trong phòng vệ sinh cũng có hơi nước toát ra, hiển nhiên vừa rồi lại tắm.

Trang Ngạn Du có chút không hiểu anh em tốt của mình.

Chẳng lẽ vừa rồi im như thế không phải vì anh đang mặc quần áo, mà là đang bôi sữa tắm sao?

Ôn Trầm Tập khoác áo choàng tắm màu xám tro, mái tóc ẩm ướt. Có giọt nước theo đuôi tóc anh rơi xuống, nhỏ lên áo choàng tắm.

Đa số áo choàng tắm đều là chỉ có một cái dây lưng buộc bên hông, của Ôn Trầm Tập cũng vậy.

Tuy anh đã thắt dây lưng bên hông nhưng vẫn lộ ra một phần lồng ngực, đường cong cơ bắp theo động tác đi lại của anh như ẩn như hiện.

Ôn Trầm Tập vốn đã cao lớn, khoác áo choàng tắm này nên thân hình lại càng lộ vẻ thon dài.

Có lẽ là vì tắm rửa nên anh không đeo kính mắt. Ánh mắt anh là sự sắc bén mà Trang Ngạn Du chưa bao giờ thấy, khiến anh càng lạnh nhạt hơn so với bình thường.

Thấy Trang Ngạn Du đi tới, Ôn Trầm Tập nhìn thoáng qua cậu rồi lập tức dời tầm mắt.

Anh ép bản thân bình tĩnh vài giây, lúc này mới quay lại nhìn vào mắt Trang Ngạn Du nói: “Cậu dậy từ sớm à?”

Trang Ngạn Du thốt lên: “Dậy được 42 phút 36 giây.”

“Bây giờ là 37, 38, 3...”

Ôn Trầm Tập lập tức nói: “Được, biết rồi.”

Anh sợ mình không hô ngừng, Tiểu Du mắc chứng OCD kỳ quái này sẽ cứ đếm từng giây từng giây.

Coi như anh đã phát hiện, đôi khi bé cá này sẽ tính toán chính xác đến từng giây đối với bất cứ chuyện gì.

Ôn Trầm Tập nói: “Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi, cậu đi rửa mặt đi.”

Không biết có phải là ảo giác của Trang Ngạn Du hay không, cậu luôn cảm thấy lúc hình như A Tập hơi ngượng ngùng khi nói lời này.

Trang Ngạn Du không rõ vì sao anh em lại xấu hổ. Vì để cậu chờ lâu quá sao?

Thấy Trang Ngạn Du đứng không nhúc nhích, còn đang nhìn mình chằm chằm, Ôn Trầm Tập đang lau tóc dừng lại: “Làm sao vậy?”

Trang Ngạn Du nhìn chằm chằm lồng ngực anh, ngữ khí hâm mộ: “A Tập, dáng người anh tốt thật đấy.”

Ôn Trầm Tập: “......”

Lúc này anh mới chú ý tới tầm mắt cậu đang nhìn chỗ nào.

Thân thể anh cứng đờ.

Trang Ngạn Du vén vạt áo T - shirt lên cho anh xem eo, bụng và ngực mình. Dáng người của con trai bình thường, tuy không lộ xương sườn nhưng cũng chẳng hề dư miếng thịt nào.

Trang Ngạn Du so sánh bản thân với Ôn Trầm Tập, còn nói: “Sau này tôi và anh cùng tập luyện.”

Ôn Trầm Tập lập tức tiến lên, thả vạt áo Trang Ngạn Du xuống.

Động tác của anh có hơi nóng vội khiến cậu nghi hoặc ngẩng đầu: “?”

Ôn Trầm Tập dời tầm mắt: “Đừng để bị cảm.”

Trang Ngạn Du lập tức ngoan ngoãn thả áo xuống: “Được.”

Vừa rồi cậu quan tâm anh em có bị cảm không, bây giờ anh em cũng quan tâm lại cậu.

Đúng là tình anh em song phương!

Trang Ngạn Du: “Vậy tôi đi rửa mặt đây.”

Ôn Trầm Tập: “Chờ một chút.”

Ôn Trầm Tập nói: “... Tôi đi vệ sinh đã.”

Trang Ngạn Du: “À.”

Con người có ba chuyện cấp bách, Trang Ngạn Du có thể hiểu được.

Ôn Trầm Tập nặng nề bước vào phòng vệ sinh.

Trang Ngạn Du cho rằng anh đi vệ sinh, không ngờ trong phòng vệ sinh lại vang lên tiếng nước chảy.

Trang Ngạn Du nhíu mày, tắm nhiều thật sự không tốt cho sức khỏe.

Lần này Ôn Trầm Tập không để Trang Ngạn Du đợi quá lâu, ước chừng 3 phút sau đã đi ra.

“A Tập.” Trang Ngạn Du nghi hoặc hỏi cậu: “Anh có thói quen tắm buổi sáng à?”

Ôn Trầm Tập vừa dội nước lạnh ép buộc mình bình tĩnh lại trầm mặc.

Trang Ngạn Du: “...?”

Ôn Trầm Tập hơi uất nghẹn nói: “Ừm, tôi có.”

Trang Ngạn Du liền phát luận văn “Buổi sáng tắm tốt hay buổi tối tắm tốt” đã soạn sẵn trong đầu từ trước ra.

“Tôi đã nghiên cứu một số dữ liệu, một số người thích tắm buổi sáng, một số thích tắm buổi tối, nhưng hầu hết mọi người tắm vào tối vì có thể...”

Ôn Trầm Tập im lặng lắng nghe, vừa nghe cậu nói vừa quay ra mở quạt thông gió trong phòng vệ sinh đến số lớn nhất, tránh để lại mùi gì kỳ lạ.

Sau đó anh lại đi vào phòng bếp rót cho Trang Ngạn Du một ly nước.

Anh đi tới đâu, Trang Ngạn Du cũng đi theo đến đó, nghiêm túc giảng từng chữ.

Ôn Trầm Tập yên lặng nghe vì anh biết, nếu bây giờ ngắt lời bé cá này thì chứng OCD của cậu sẽ phát tác.

Việc nhỏ có thể cắt ngang, nhưng nếu cậu đã lấy ra một lượng lớn dữ liệu và luận cứ thì tuyệt đối không thể.

Cũng giống như việc không thể cắt ngang cậu nhai 30 cái lúc ăn cơm, không thì cậu sẽ dễ bị sặc.

Chờ Trang Ngạn Du nói xong, Ôn Trầm Tập đúng lúc đưa lên một ly nước: “Uống trước đi.”

Trang Ngạn Du ngây ra, nói: “Chưa đánh răng.”

Ôn Trầm Tập đành phải đặt nước xuống, ngoài miệng nói: “Buổi sáng tôi tắm là bởi vì tối hôm qua ngủ hơi nóng, ra mồ hôi.”

Nội tâm lại nói: Nhất định là vì đồ bổ của chú Liễu thật sự bổ quá.

Sau đó lại nói: “Sáng mai tôi không tắm nữa.”

Trang Ngạn Du nói: “Không sao, tôi đề nghị có thể làm cùng nhau.”

Ôn Trầm Tập nháy mắt im: “Cùng nhau?”

Trang Ngạn Du: “Buổi sáng có tắm hay không cũng không ảnh hưởng buổi tối có tắm hay không.”

Nếu cả hai đều có lợi, vậy thì làm cả hai thôi.

Ôn Trầm Tập: “......”

Ôn Trầm Tập không nhịn được, cong môi cười ra tiếng.

Sự buồn bực vừa rồi dường như cũng dần dần tiêu tán trong lúc cậu thao thao bất tuyệt.

Bé cá kỳ lạ này, nói một bài luận văn xem cái nào tốt, cuối cùng cho ra kết quả là… Đều tốt.

Nếu đều tốt, vậy thì đừng bỏ bất cứ cái nào.

Đúng là một chú cá siêu dưỡng sinh.

Dường như Trang Ngạn Du không hiểu những gì mình vừa nói buồn cười chỗ nào, cậu khó hiểu nhìn anh.

Ôn Trầm Tập không nhịn được xoa xoa bé cá vô cùng tích cực này, nói: “Được, tôi nhớ rồi, sau này làm cả. Cậu mau đi rửa mặt đi.”

Trang Ngạn Du thấy anh em tiếp nhận đề nghị của mình thì hài lòng: “Có điều không cần tắm hai lần, tắm một lần là được rồi. Tôi đi đây.”

Ôn Trầm Tập: “... Biết rồi.”

Anh nhìn chăm chú vào Trang Ngạn Du đang hài lòng, không biết có phải vì mình tiếp nhận ý kiến của cậu không mà nhìn bóng lưng của cậu như nhẹ nhàng hơn, như là có đuôi cá vẫy vẫy.

Đâm vào tim anh, gãi đến lòng anh ngứa ngáy.

Đến lúc Trang Ngạn Du rửa mặt xong đi ra đã thấy Ôn Trầm Tập bận rộn trong bếp, cậu đi qua giúp đỡ.

Hai người ăn xong bữa sáng, lại ngồi nói chuyện trong phòng ăn một hồi lâu thì Quý Trí Viễn mới từ trong phòng ngủ đi ra.

Quý Trí Viễn mơ màng đi tới phòng ăn như mộng du, ngái ngủ nói: “Lão Ôn, sao tôi lại tới chỗ ông?”

Một giây sau, thấy Trang Ngạn Du ngồi đối diện Ôn Trầm Tập, đầu óc đang mơ hồ của anh ta thoáng cái đã tỉnh táo lại, ký ức say rượu tối qua bắt đầu thức tỉnh.

Sau đó Quý Trí Viễn: “......”

Quý Trí Viễn: “Tôi... tôi mẹ nó còn làm chuyện ngu ngốc như vậy sao?”

Trời ạ, Quý Trí Viễn cảm thấy ngón chân mình sắp moi xuống đất luôn rồi. Anh ta lại chạy đến nhà anh em đòi ngủ lúc nửa đêm để tranh sủng ư!

Ôn Trầm Tập lạnh lùng liếc anh ta: “Tỉnh táo rồi?”

Quý Trí Viễn đỏ mặt, lề mề ngồi xuống bàn ăn, xấu hổ nói: “Haizzz, tôi ấy à, tối hôm qua về nhà lại cùng Lê Tức uống không ít rượu...”

Dừng một chút, Quý Trí Viễn lại vỗ bàn nói: “Đều tại Tiểu Du! Cậu ấy nhắn tin cho tôi, nói cậu ấy ở chỗ ông!”

Đúng rồi! Nếu không tại Trang Ngạn Du nhắn tin “diễu võ dương oai” trước thì sao anh ta lại nóng đầu chạy tới chứ.

Trang Ngạn Du nghiêm trang: “Tôi chỉ hỏi anh và Lê Tức đã về nhà chưa, sau đó anh hỏi tôi ở đâu, tôi nói ở chỗ A Tập.”

Cậu không nói dối, mỗi một chữ đều còn ở trong lịch sử trò chuyện.

Quý Trí Viễn cẩn thận ngẫm lại, hình như đúng là như vậy.

Nói như vậy, thực tế là Tiểu Du là muốn quan tâm anh ta và Lê Tức về nhà chưa, cho rằng anh ta xảy ra chuyện gì.

Quý Trí Viễn không đập bàn nữa, quay sang vỗ đầu: “Tại tôi hiểu lầm ý Tiểu Du, hóa ra Tiểu Du quan tâm tôi.”

Anh ta còn tưởng rằng Tiểu Du đang tranh giành tình cảm với mình.

Quả nhiên vừa uống say, chỉ số thông minh đã giảm mạnh.

Trang Ngạn Du nói: “Không sao.”

Quý Trí Viễn càng nghĩ càng xấu hổ: “Hại cậu và lão Ôn chen chúc một đêm, tối qua cậu ngủ ngon không?”

Trang Ngạn Du: “Vô cùng ngon.”

Ôn Trầm Tập mang bữa sáng lên cho Quý Trí Viễn: “Ăn cơm trước.”

Quý Trí Viễn nháy mắt cảm thấy thoải mái, ăn bữa sáng do anh em tốt làm, còn có một ly nước mật ong khiến anh ta cảm nhận được sự quan tâm của anh em.

Cảm động thì cảm động, nhưng Quý Trí Viễn không quên châm chọc: “Lão Ôn, ông cũng vậy. Lúc ông sửa sang lại căn nhà này, tôi đã bảo ông xây thêm một phòng, ông nói không cần thiết. Trước kia vẫn ổn, lúc tôi và Lê Tức ở đây, hai chúng tôi có thể chen chúc một phòng. Vậy Tiểu Du thì sao? Sau này cậu ấy đến chỗ ông ở, ông không thể để cậu ấy ngủ sô pha, hoặc là lần nào cũng ngủ với ông được chứ?”

Anh ta nhớ là anh em không thích ngủ chung với người khác. Trước kia ở trường học, anh ở ký túc cũng không được bao lâu đã ra ngoài trường thuê phòng ở.

Nghe vậy Trang Ngạn Du lập tức nói: “Tôi cảm thấy như vậy là tốt rồi.”

Hai người nhìn cậu.

Trang Ngạn Du mím môi, hai má mơ hồ nóng lên, giọng nói nhỏ xuống: “Tôi cũng không thường xuyên ở đây.”

Quý Trí Viễn ngẫm lại cũng đúng: “Vậy không sao, lần sau cậu đến thì chen chúc một phòng đi với tôi đi. Dù sao giường cũng lớn, cho dù có thêm Lê Tức, chúng ta cũng có thể ngủ ngang ba người, không ai chen được ai.”

Ôn Trầm Tập: “......”

Ôn Trầm Tập liếc anh ta một cái: “Ăn cơm của ông đi, ăn cơm không nói chuyện, không biết dưỡng thân à?”

Quý Trí Viễn thì thầm: “Sao cậu lại bị Tiểu Du dạy hư rồi…”

Còn ăn cơm không nói, không nói lời nào khó chịu lắm.

Lễ nghi xã giao của người trẻ tuổi không phải là vừa ăn vừa nói chuyện sao?

Có điều Quý Trí Viễn cũng thực sự không nói nữa.

Ăn xong bữa sáng, Quý Trí Viễn chủ động đảm nhận nhiệm vụ rửa bát, Ôn Trầm Tập cũng không ngăn cản, mặc cho anh ta tự giày vò mình.

Quý Trí Viễn không ở lại nhà Ôn Trầm Tập lâu, loại người trong giới giải trí như bọn họ cơ bản không có cuối tuần, lúc nào cũng cần làm việc.

Trên Quý Trí Viễn còn có một người anh trai lớn hơn 6 tuổi. Tập đoàn đều do anh trai anh ta quản lý, có chuyện gì cũng có anh trai che chở, nhưng nhiều khi anh ta vẫn thấy quá sức.

Trước khi đi, Quý Trí Viễn còn nói mấy ngày nữa phải đến công ty Ôn Trầm Tập bàn chuyện hợp tác, đến lúc đó sẽ ăn cơm với anh.

Trang Ngạn Du có chút tò mò: “Hai người cũng có hợp tác thương mại?

Ôn Trầm Tập giải thích cho cậu: “Là một nghệ sĩ dưới trướng công ty cậu ấy muốn làm người phát ngôn cho di động AL của chúng ta.”

Có điều những thứ này đều do bộ phận Marketing quản lý, Ôn Trầm Tập không nhúng tay vào.

Quý Trí Viễn cũng sẽ không nói gì trước mặt anh, chỉ bảo anh đưa người đại diện cho ai đó trong công ty, còn than phiền cướp được cái hợp đồng đại diện của công ty anh khó muốn chết.

Nếu nghệ sĩ của công ty Quý Trí Viễn có thể đại diện thương hiệu thì chỉ có thể do bộ phận marketing quan sát và kiểm tra, nhận thấy nghệ sĩ thật sự phù hợp với thương hiệu điện thoại di động của họ.

Nếu anh em tốt đã mặc kệ thì Trang Ngạn Du cũng không có hứng thú: “Ồ.”

Ở nhà Ôn Trầm Tập hai buổi tối, sáng thứ hai, Trang Ngạn Du và Ôn Trầm Tập cùng đi làm.

Trang Ngạn Du không thu dọn quần áo, Ôn Trầm Tập cũng không hỏi khi nào thì cậu đi.

Hai người ăn ý không nhắc tới việc này.

Mặc dù mục đích không giống nhau, nhưng kết quả là như nhau.

Kết quả chính là... Trang Ngạn Du hôm nay vẫn còn tiếp tục ở nhà Ôn Trầm Tập. Đã nói ở hai ngày, nay lại thành... Cậu muốn ở mấy ngày thì ở.

Trên đường đi làm, Ôn Trầm Tập cảm giác rõ ràng bé cá này đang vui hơn bình thường.

Anh rất muốn hỏi cậu xem có chuyện gì mà vui đến vậy, nhưng còn chưa kịp hỏi, cúi đầu đã nhìn thấy Trang Ngạn Du đăng newfeed.

Trang Ngạn Du: Đi làm cùng anh em!

Ảnh minh họa: Một emoji robot nhỏ vui sướng đến hoa chân múa tay, trên ảnh còn có mấy chữ “Siêu vui vẻ“.

Ôn Trầm Tập: “......”

Không gặm được đường, ngược lại giống như ăn phải không khí vị mướp đắng.

Đến công ty, hai người mới tách ra, một người lên tầng cao nhất, một người lên tầng 16.

Thứ hai cũng không phải là một ngày làm việc vui vẻ, mắt thường cũng có thể thấy được tinh thần các đồng nghiệp đều uể oải.

Mọi người còn đắm chìm trong kỳ nghỉ cuối tuần, hoàn toàn không có tâm tư đi làm.

Chu Tuyền lười biếng ngáp một cái, hỏi Trang Ngạn Du cuối tuần đi đâu chơi.

Cậu nói: “Ở nhà anh em tôi, xem phim.”

Chu Tuyền chán nản nói: “Ở nhà xem phim thì có ý nghĩa gì, còn không bằng đi ra rạp phim, nhưng hình như gần đây không có phim hay.”

Trang Ngạn Du không rõ mấy thứ này lắm: “Không biết nữa.”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Chu Tuyền vang lên tiếng thông báo của wechat, anh ta vừa xem tin nhắn đã lập tức lấy lại tinh thần: “Anh Trang, tiền bối Tần đi công tác về, hỏi chúng ta có rảnh hay không, mời chúng ta ăn cơm~”

Đầu óc Trang Ngạn Du xoay chuyển, nghĩ xem “tiền bối Tần” là ai.

Ba giây sau, cậu mới nhớ ra là kỹ sư Tần Dịch Nguyên ngày đó cùng cậu tăng ca ở bến tàu, lắc đầu nói: “Tôi không đi.”

Người này lần trước gửi tin nhắn cho cậu vài lần ngỏ ý muốn mời ăn cơm, nhưng cậu đều không đi.

Dù sao cậu cũng không thân quen với người ta, cũng không biết vì sao đối phương cứ muốn mời mình đi ăn cơm.

Chu Tuyền vừa trả lời wechat vừa nói: “Tiền bối Tần quan tâm chúng ta thật, vừa đi công tác về đã muốn mời chúng ta ăn cơm, anh Trang thật sự không đi à? Tiền bối Tần cũng hỏi anh có đi không.”

Trang Ngạn Du gật đầu: “Ừ, không đi.”

Chu Tuyền: “Được.”

Lại được ăn chực một bữa cơm, tinh thần Chu Tuyền rõ ràng tốt lên không ít.

Kết quả vừa tới 10 giờ, người của bộ phận nhân sự đã thông báo cho Trang Ngạn Du trên OA, bảo cậu làm thủ tục thuyên chuyển công tác.

Chu Tuyền có chút mơ hồ: “Chuyển công tác? Anh Trang muốn chuyển đi đâu thế?”

Trang Ngạn Du nói: “Bộ phận công trình.”

Những đồng nghiệp khác nghe thấy cũng nhao nhao nhìn sang: “Trang Ngạn Du, cậu muốn chuyển đến bộ phận công trình?”

Trang Ngạn Du nói: “Ừm.”

Chu Tuyền khiếp sợ: “Lúc trước không phải anh còn từ chối quản lý Từ, nói là không muốn tăng ca nên không muốn đi sao?”

Trang Ngạn Du cũng không giấu diếm: “Quản lý bộ phận công trình phê chuẩn cho tôi không cần tăng ca, trừ phi tôi tự nguyện.”

Việc này là hôm qua lúc ở nhà Ôn Trầm Tập, anh và cậu đã bàn bạc xong.

Nếu không cần tăng ca thì ở bộ phận nào cũng như nhau, đương nhiên là Trang Ngạn Du đồng ý.

Chu Tuyền: “Đậu má!”

Chu Tuyền khoa trương nói: “Lại còn có phê chuẩn đặc biệt như vậy! Anh Trang trâu bò quá đi! Vậy sau này nếu anh Trang cần nhân thủ, nhất định phải điều em qua đó!”

Những đồng nghiệp khác cũng vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc Trang Ngạn Du này ưu tú cỡ nào mà có thể khiến quản lý bộ phận công trình ra phê chuẩn đặc biệt như vậy.

Chẳng lẽ hệ thống Trang Ngạn Du viết lúc trước thật sự rất ghê gớm ư?

Nhưng không bao lâu sau, bọn họ đã biết Trang Ngạn Du được công ty coi trọng đến mức nào.

Công ty ra thông báo, đồng chí Trang Ngạn Du phục vụ kỹ thuật lấy được giải thưởng khích lệ nhân tài của công ty, thậm chí vượt qua 200 ngàn trước kia, mà là 400 ngàn!

Hơn nữa đây chỉ là một phần thưởng nhỏ để khích lệ nhân viên.

Mọi người đều biết giải thưởng khích lệ nhân tài còn kèm theo một hợp đồng, chính là chương trình cậu viết công ty sẽ ưu tiên mua đứt, nếu công ty không cần, cũng sẽ hỗ trợ bán cho công ty khác.

Nói cách khác, chương trình đó của cậu còn có thể bán được một số tiền lớn.

Tuy cụ thể bán bao nhiêu tiền thì không ai biết, nhưng từ việc công ty cho khen thưởng gấp đôi là đủ để thấy được công ty coi trọng chương trình kia tới mức nào.

“Đậu má, sớm biết như vậy tôi cũng cùng Chu Tuyền sang bộ phận công trình học tập rồi, thật nhiều tiền!”

“Có phải cậu chưa từng sang đâu, nhưng có học được gì đâu. Chủ yếu vẫn là chúng ta không có tài năng ấy?”

“Con người Trang Ngạn Du khá tốt, cậu nói chúng ta tranh thủ sang hỗ trợ rồi nhờ cậu ấy dạy chúng ta thì có được không?”

“Sớm biết vậy đã xây dựng quan hệ tốt với cậu ta rồi! Tôi đoán sau này cậu ta chỉ tìm Chu Tuyền, trừ phi thật sự thiếu người.”

Mọi người đều biết Chu Tuyền và Trang Ngạn Du thân quen, không tìm Chu Tuyền thì tìm ai?

Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Chu Tuyền đều trở nên có chút hâm mộ, dự định sau này lôi kéo quan hệ với Chu Tuyền, xem xem có cơ hội học nhiều một chút hay không.

Học chút gì đó, sau này đến lúc mấy vị cao thủ cần thì bọn họ làm trợ thủ, cũng có thể lấy được chút tiền thưởng.

Dù sao có một số công trình là một hạng mục đoàn đội, không phải hạng mục cá nhân nên có thể lấy tiền thưởng theo lượng tham gia.

Duy chỉ có Chu Tuyền là không vui chút nào.

Hu hu hu, không nỡ để anh Trang đi!

Khi Trang Ngạn Du đến bộ phận công trình đã thấy quản lý Từ chờ ở đó.

Quản lý Từ mang vẻ mặt “rốt cuộc cậu vẫn rơi vào tay tôi”, tặc lưỡi nói: “Người nên là của tôi đã định sẵn sẽ không chạy thoát, Tiểu Trang cậu nói có đúng không?”

Trang Ngạn Du trầm mặc nhìn ông vài giây, sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm hộp thoại của Ôn Trầm Tập.

Quản lý Từ thấy trong lòng lộp bộp: “Cậu muốn làm gì?”

Trang Ngạn Du: “A Tập nói nếu cháu làm không vui thì có thể nói với anh ấy, anh ấy sẽ điều cháu về trung tâm phục vụ để dưỡng lão.”

Quản lý Từ: “......”

Trang Ngạn Du: “Cháu sẽ nhắn tin cho anh ấy.”

Quản lý Từ đè tay cậu lại: “Được rồi, tôi sợ cậu rồi! Có người chống lưng, thật là không chọc nổi.”

Lỡ như sếp hỏi Tiểu Trang vì sao không vui, Tiểu Trang nói là quản lý họ Từ chọc cậu không vui...

Quản lý Từ cảm thấy mình sợ là phải cuốn gói rời đi.

Trang Ngạn Du mím môi cười.

Đột nhiên lại ngẩn người.

Cậu cảm thấy mình... có chút kỳ lạ.

Tại sao cậu lại nói đùa với người khác?

Trang Ngạn Du sờ sờ đầu, là vì càng ngày càng thích ứng với hệ thống tình cảm của con người, thích ứng với quan hệ giao tiếp ư?

Quản lý Từ không phát hiện cậu đang ngây người, nói: “Hôm nay cậu vừa tới, cậu có thể xem trước cậu muốn vào tổ nào, ngày mai bắt đầu chính thức đi làm.”

Trang Ngạn Du nói: “Cháu muốn đến từng tổ xem thử.”

Quản lý Từ vẫy tay: “Đi, tôi dẫn cậu đi xem.”

Bộ phận công trình rất lớn, thậm chí còn lớn hơn mấy lần trung tâm phục vụ, tổng cộng có năm tầng.

Mỗi tầng có một người quản lý, các dự án ở mỗi tầng cũng khác nhau.

Có người làm dự án thiết bị y tế và hệ thống y tế, có người làm sản phẩm điện tử, còn có nhóm trò chơi, v. v.

Mà tổ của quản lý Từ là về phương hướng hệ thống công trình kiến trúc thông minh.

Khoa học kỹ thuật Úy Lam chuyên về khoa học kỹ thuật, tập đoàn lại lớn nên phàm là thứ có dính dáng tới khoa học kỹ thuật, Khoa học kỹ thuật Úy Lam đều có một chân.

Trong các tổ lớn lại chia ra các tổ nhỏ.

Đây là ở trụ sở chính, trong công ty chi nhánh còn có những nghiệp vụ khác.

Dịch vụ kỹ thuật thực ra cũng chia làm vài tổ, mỗi tổ tương ứng với tệp khách hàng khác nhau.

Thực ra lúc trước Trang Ngạn Du làm ở bộ phận dịch vụ kỹ thuật sản phẩm điện tử, cơ bản chỉ cần hỗ trợ kỹ thuật trên mạng là được.

Mà những người làm hệ thống công trình y tế thì thường xuyên phải đi công tác ở bệnh viện.

Quản lý Từ nói: “Tôi đã xem qua chuyên ngành của cậu, thật ra cậu đi tổ nào cũng được... Khoan đã, cậu biết chơi game không?”

Trang Ngạn Du ngẫm lại hai ký chủ hiện đại duy nhất từng phụ trách, bọn họ chưa từng chơi game, cậu chưa từng thu thập số liệu về game nên về mặt này thật đúng là mù tịt.

Trang Ngạn Du thành thật nói: “Chưa từng chơi.”

Quản lý Từ đã hiểu: “Vậy ngoại trừ khối trò chơi, cậu muốn vào tổ nào?”

Trang Ngạn Du trả lời: “Cháu vào tổ của chú.”

Quản lý Từ nghe vậy, nhất thời được yêu mến mà sợ hãi, lòng vui như nở hoa, cười híp mắt nói: “Có phải Tiểu Trang không nỡ xa tôi không? Ha ha ha, cũng đúng, bộ phận kỹ thuật chỉ có tôi dung túng cậu thôi, đúng không?”

Trang Ngạn Du nhìn ông với ánh mắt kỳ lạ: “Là vì bên này khá rảnh.”

Quản lý Từ: “......”

Quản lý Từ lại cẩn thận suy nghĩ. Hệ thống bệnh viện phải thường xuyên chạy đến bệnh viện, hơn nữa số liệu của hệ thống bệnh viện khổng lồ, còn thường thường phải để kỹ thuật viên trực, phòng ngừa hệ thống xảy ra vấn đề để kịp thời xử lý.

Các loại sản phẩm điện tử thì càng bận rộn.

Bọn họ có làm điện thoại di động, làm máy tính, làm các loại sản phẩm nhận dạng khuôn mặt, vv......

Đồ nhiều, đổi mới còn nhanh, có thể không bận à?

Chỉ có công trình kiến trúc thông minh của bọn họ, tuy bận rộn hơn các bộ phận khác một chút, nhưng thời gian dài, độ tự do cao, không cần trực tại chỗ, chỉ cần tiến hành phối hợp thi công từng giai đoạn nhịp nhàng là được.

Thật đúng là nơi nhàn rỗi nhất!

Quản lý Từ cạn lời liếc cậu một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tuổi còn nhỏ đã mất chí khí, uổng cho bạn của cậu là sếp của chúng ta, cậu nhìn xem độ tuổi của sếp, lại nhìn xem giá trị con người cậu ấy bây giờ đi, cậu nhìn cậu ấy mà không cảm thấy tự ti sao?”

Trang Ngạn Du càng thấy khó hiểu: “Tại sao cháu phải tự ti? Anh em của cháu giỏi như vậy, cháu rất tự hào.”

Quản lý Từ: “......”

Quản lý Từ không muốn nói chuyện với cậu, miễn cho mình bị tức chết.

Vì Trang Ngạn Du vừa tới bộ phận công trình nên quản lý Từ không sắp xếp công việc gì cho cậu, chỉ để cho cậu thích ứng môi trường.

Cả ngày của Trang Ngạn Du đều rất rảnh rỗi.

Buổi tối sau khi tan tầm, cậu vốn muốn cùng Ôn Trầm Tập về nhà.

Nhưng tạm thời anh có một bữa tiệc không từ chối được, chỉ gửi mật mã nhà cho cậu, bảo cậu tự về trước.

[Ôn Trầm Tập: Xin lỗi, vất vả cho Tiểu Du rồi.]

[Trang Ngạn Du: Không sao, tôi ở nhà chờ anh.]

Nhìn hai chữ “ở nhà”, Ôn Trầm Tập nhếch môi cười nhẹ, trả lời:

[Ừ, không cần chờ tôi, tôi ăn cơm xong sẽ về.]

[Trang Ngạn Du: Được.]

Có lẽ là nghĩ đến việc ở nhà có người đang chờ mình, buổi tối khi cùng người khác ăn cơm, Ôn Trầm Tập không thể yên lòng, hận không thể bay về nhà ngay.

Đến cả người ăn cơm cùng anh cũng phát hiện ra tối nay Ôn Trầm Tập rất khác với bình thường.

Đối phương hỏi: “Trầm Tập, cậu vẫn luôn nhìn đồng hồ, lát nữa còn có việc gấp à?”

Ôn Trầm Tập cũng không giấu diếm: “Ở nhà có người đang đợi.”

“Ồ? Đây là yêu đương à?”

Ôn Trầm Tập nở nụ cười: “Không phải, là…”

Anh dừng một chút, nói: “Là bạn tốt.”

Nhưng đối phương gần như biết hết bạn tốt của Ôn Trầm Tập nên nụ cười mang theo ý sâu xa: “Lúc trước mẹ cậu còn hỏi tôi có người thích hợp hay không, muốn tôi giới thiệu cho cậu.”

Ôn Trầm Tập: “Cám ơn chú Chu, chú cứ bảo bà ấy không cần quan tâm, cháu có tính toán.”

“Ây, quả nhiên là có.”

Ôn Trầm Tập cười cười, cũng không phủ nhận.

Biết Ôn Trầm Tập sốt ruột về nhà nên cơm nước xong, chú Chu cũng không giữ anh lại nữa.

Ôn Trầm Tập bảo tài xế đưa về nhà, dọc đường đi, tâm trạng của anh vô cùng chờ mong và hân hoan.

Biết rõ rằng Trang Ngạn Du lấy thân phận bạn bè ở nhà mình, nhưng anh vẫn chờ mong giây phút vừa mở cửa là có thể nhìn thấy bóng dáng đối phương.

Xuống xe, vào thang máy, đứng trước cửa nhà mình.

Ôn Trầm Tập cong môi, mở cửa nhà, đang muốn nói “tôi đã về”.

Nhưng còn chưa mở miệng, anh đã thấy Trang Ngạn Du đang gọi điện thoại.

Có lẽ bởi vì ở nhà một mình nên Trang Ngạn Du mở loa ngoài, mà đầu kia điện thoại là giọng Quý Trí Viễn.

Ngữ khí Trang Ngạn Du mang theo hâm mộ: “Anh và A Tập cùng nhau làm nhiều thứ như vậy à?”

Quý Trí Viễn đắc ý: “Đương nhiên rồi, không phải tôi đã nói rồi sao? Chúng tôi là anh em tốt quen nhau từ khi còn mặc bỉm đấy.”

Trang Ngạn Du chăm chú nghe, cũng không chú ý tới việc Ôn Trầm Tập trở về.

Cậu đang cầm tờ giấy ghi lại điều gì đó.

Trang Ngạn Du hỏi: “Ngoài chuyện này ra, anh và A Tập còn làm chuyện gì thú vị không?”

Quý Trí Viễn nói: “Chuyện thú vị... Tôi nghĩ xem, í, hồi nhỏ chúng tôi còn so lớn nhỏ, cái này có tính không?”

Trang Ngạn Du nghi hoặc: “Lớn nhỏ cái gì?”

Quý Trí Viễn nói: “Cậu nghĩ kỹ xem, có thể có gì, cậu ngốc à.”

Ôn Trầm Tập: “......”

Vừa mới thay giày xong đã nghe được một câu này, nhất thời mặt anh tối sầm lại.

Trang Ngạn Du dùng điện thoại di động tìm kiếm một chút, sửng sốt: “Còn so cái này?”

Thậm chí còn “suỵt suỵt” xem ai “suỵt” được xa hơn.

Quý Trí Viễn nói như lẽ đương nhiên: “Quan hệ tốt mới có thể.”

Trang Ngạn Du hâm mộ: “À.”

Cậu lại hỏi: “Vậy hai người…”

Trang Ngạn Du còn chưa nói xong, một cánh tay đã vươn tới cầm lấy điện thoại của cậu, không nói hai lời nhấn nút cúp máy.

Trang Ngạn Du thấy Ôn Trầm Tập, đầu tiên là vui vẻ nói: “A Tập, anh về rồi.”

Sau đó không biết nghĩ tới cái gì, tầm mắt chậm rãi dời xuống......

Ôn Trầm Tập: “......”

Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Trang Ngạn Du mím môi, quan hệ tốt mới có thể so sánh...

Nếu không so thì luôn cảm thấy đã bị Quý Trí Viễn trên kèo.

Tuy rằng cậu cảm thấy hành vi này của nhân loại... thật sự rất kỳ quái, cũng khó có thể lý giải.

Nhưng Trang Ngạn Du suy nghĩ một chút, cảm xúc đánh bại Quý Trí Viễn đã chiếm ưu thế, cậu hỏi Ôn Trầm Tập: “Chúng ta có nên so lớn nhỏ một chút không?”

Ôn Trầm Tập: “......”

--------------------

Tác giả nói:

PS—-

Cá Cá: Đầu tiên phải học hết những điều Quý Trí Viễn đã làm được, sau đó dùng cách của anh ta để đánh bại chính anh ta!

Ôn Trầm Tập: Lần này tôi phải thật sự tuyệt giao với Quý Trí Viễn, không ai cản được đâu.