Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1512




Chương 1512: Anh ta sẽ hối hận

Dư Nhân đập một phát sau ót của Dư Tiền, cả giận nói: “Cậu nói bậy gì đấy? Có tin tôi bản cậu không”

Linh Trang đang đỡ chị cả, lúc bỏ lại biệt thự Thời Quang ở phía sau lưng, Linh Trang đã thở dài ai oán.

“Dư Nhân vẫn chưa nói gì với chị sao?

Chị cả?”

Anh Nguyệt nói thêm vào: “Tuy rằng, đây.

không phải là cảnh sinh ly tử biệt, nhưng lần này tách ra cũng có rất nhiều điều chưa biết trước được. Dư Nhân cho dù không thích chị cả, thì lẽ nào anh ta cũng không quan tâm đứa con trong bụng chị cả sao?”

Chiến Hàn Quân rất xúc động nói: “Anh ta sẽ hối Cũng giống như anh với Lạc Thanh Du hồi đó vậy, cứ tưởng không yêu thì có thể tùy ý bố đạp đối phương, sau cùng lại nhận ra đã sớm đem em ấy khắc sâu vào cốt tủy.

Hiện tại, đối vi hận đến xanh cả ruột.

Chị cả thở dài một cách nặng nề: “Dưa hái xanh không ngọt, sao phải gò ép anh ấy?”

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến cửa lối đi an toàn.

Phía trước còn có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em đứng xếp hàng đâu vào đấy, lần lượt đi vào lối vào mật thất.

Linh Trang kéo tay của Chiến Hàn Quân ở trong tay nải sang, rồi dùng lòng bàn tay của cô nằm lấy tay của anh, vỗ nhẹ, nói bằng giọng mềm mại: “Anh Quân, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt chính mình.

Thế nhưng, anh phải nhớ kỹ, anh tốt thì em mới tốt”

Biểu cảm của Chiến Hàn Quân có hơi nghiêm túc, gật đầu.

Bảo bối Thanh An nhào vào lòng Chiến Hàn Quân, làm nũng nói: “Bố, bố nhất định phải mau chóng đến đón con với mẹ.”

*Ừ. Chăm sóc tốt cho mẹ giúp bố”

“Vâng ạ”

Linh Trang dở khóc dở cười, chính Bảo bối Thanh An hãy còn là một đứa trẻ chưa từng rũ bỏ, anh hối lớn, đúng lý ra thì phải là cô chăm sóc cho Bảo bối Thanh An mới phải.

“Bố, tạm biệt” Bảo bối Thanh An lưu luyến vẫy tay với Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân liếc nhìn Linh Trang một cái cuối cùng, Linh Trang chỉ cười với anh.

Thực ra, trong lòng cô cũng vô cùng không nỡ, thế nhưng cô hay ép chính mình phải kiên cường. Chỉ khi cô mạnh mẽ, anh Quân mới có thể bớt lo lắng về cô.

Cuối cùng đã đến lượt nhóm người Linh Trang tiến vào lối đi, Chiến Hàn Quân nhìn họ biến mất trong tầm nhìn của anh, trong lòng cảm thấy lạc lõng, bỗng dung khuôn mặt tao nhã sáng chói ấy cũng trở nên buồn bã.

Nhưng rất nhanh, anh đã gạt đi sự chán nản, vực lại tinh thần, dùng nhiệt huyết vùi đầu vào việc bận rộn sắp xếp chiến lược.

chapter content



Chiến Hàn Quân đi đến nhà thờ họ, từ xa đã nghe thấy tiếng rống giận của Dư Sinh: “Em muốn chết có phải không? Được, em muốn chết anh sẽ thành toàn cho em”

Chiến Hàn Quân nhíu mày, mấy lời bạc tình bạc nghĩa của người cậu làm cho anh kinh hãi. Không ngờ Dư Sinh lại chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng em muốn chết cũng không thể chết ở trong nhà thờ họ Dư của chúng ta được. Anh sợ lúc anh xuống địa ngục tổ tiên sẽ trách anh không cưới được người hiền đức, không làm tấm gương tốt cho đời sau. Em đi cho anh mau lên..”

Chiến Hàn Quân: “..”

Hóa ra cậu đang dùng khổ nhục kế à.

Dư Sinh khuyên mãi, rồi đe dọa dụ dỗ, nhưng bà Sênh vẫn ngồi vững như ngồi câu cá, lẳng lặng gõ mõ của bà.

Dư Sinh tức giận: “Được, em không đi phải không? Vậy anh sẽ không quan tâm em nữa. Nếu như người Điện Quân Tình giết em, thì em cũng đừng trách anh.”