Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1537




Chương 1537: Nỗi hận của Monster

“Cáo Nhỏ, bọn chị đến giúp em đây” Các chị em xông tới, mỗi người một vẻ mặt khác nhau nhưng mà đều lộ vẻ tràn tràn đầy sức sống, ngoan cường, cố gắng ứng chiến. Thanh Tùng nói: “Được, các chị giúp em giữ chân ông ta. Em đi phá máy tính”

“Được” Tất cả các chị em cùng nhau xông lên Nhưng mà các cô giống như những vật hy sinh, không hề có một chút năng lực chiến đấu khi ở trước mặt Monster.

“Thanh Tùng nhắm mắt, đối mặt với khốn cảnh thì trong đầu lại chợt vang lên lời bố đã nói: Điểm mấu chốt của thẳng lợi chính là ý chí.

Thanh Tùng cắn chặt răng, nếu không thể tránh nổi vậy thì hãy đối mặt chiến đấu với nó đi vậy.

Cậu giơ nắm tay lên đấm thẳng về phía Monster.

Một cú đấm này của Thanh Tùng giống như cậu đã đấm thắng vào bức tường tính mạng của chính người thân cậu vậy. Monster định nằm tay cậu, nhưng mà lúc vừa nắm tay cậu thì lại phát hiện lực của cậu lại mạnh đến thế. Quả thực.

không phải lực mà người ở tuổi này nên có.

Gã biết, Thanh Tùng chính là người sinh ra để học võ. Trong thời gian lâu dài thì cậu chắc chắn có thể giỏi hơn cả gã.

Monster chợt âm thầm may mắn ở trong lòng.

Hôm nay Thanh Tùng rơi vào tay gã thì sẽ chẳng còn có ngày mai nữa đâu.

Nằm đấm của Thanh Tùng bị Monster tóm lấy, cả thân thể cậu như một trái bom không kiêng nể gì phóng tới, Monster vì muốn giảm xóc nên chỉ có thể lùi về phía sau.

Thanh Tùng nhân cơ hội này, hai chân đá sang bàn bên cạnh, dùng sức nện thật mạnh.

xuống máy tính chủ ở đảng kia.

Nhất thời máy chủ vỡ vụn ra, cũng không biết là bị trục trặc cái gì, màn hình biến thành một mảng màu xanh.

Monster hổn hển, dùng sức đập thật mạnh vào lông ngực Thanh Tùng, ném Thanh Tùng bay đi thật xa.

Thân thể Thanh Tùng trong nháy mắt tựa như chiếc lá rơi rụng xuống, lộn một vòng đập xuống đất.

Đúng lúc này, sau lưng xuất hiện một bàn tay.

Thanh Tùng để giúp cho cậu không đến mức đập hẳn cả người xuống nền. Thanh Tùng trượt dài một khoảng thì mới dừng lại được, quay đầu lại nhìn thấy Chiến Quốc Việt, vui vẻ nói: “Quốc Việt, em đã sắp phá hủy được thiết bị thông tin của Điện Quân Tình rồi”

Chiến Quốc Việt nhìn thấy vết máu đang chảy ra từ khóe miệng của Thanh Tùng, ánh mắt trong chớp mắt trở nên lạnh lùng, buồn bã nói: “Làm rất tốt”

Monster nhìn thấy hai đứa nhóc giống y hệt nhau, lúc trước còn không phân biệt được ai với ai, nhưng mà hiện tại khi hai người đứng chung một chỗ thì khí thế giữa hai người hoàn toàn khác biệt.

Chiến Quốc Việt âm trầm, đôi mắt lạnh lẽo, cả người nhu một bức tượng băng.

Mà Thanh Tùng thì yêu hận tình thù đều viết hết cả lên mặt, không có Chiến Quốc Việt thì lúc này có lẽ đã nghiền ngẫm, thâm trầm rồi.

Monster tà ác cười lạnh: “Hôm nay sẽ khiến cho hai anh em bọn mày cùng nhau chết ở trong này. Để cho Chiến Hàn Quân nếm thử một chút cảm giác đau đớn khi mất đi người thân: Chiến Quốc Việt hoài nghĩ nhìn Monster, tâm tư cậu kín đáo, tò mò hỏi: “Oan có đầu, nợ có chủ, ai là người khiến cho người thân của ông phải chết thì chỉ cần người đó chết là được. Ông làm liên lụy tới nhiều người vô tội như vậy, đã sớm tội Monster dữ tợn cười lạnh, nói: “Chính là ông nội mày cướp đi mẹ tao, chiếm lấy thành quả nghiên cứu của mẹ tao, bố làm con chịu, Chiến Hàn Quân sao lại vô tội được chứ? Bọn mày sao lại là vô tội đây?”

Thanh Tùng nghe xong không hiểu gì cả. Ngơ ngác nhìn Chiến Quốc Việt Chiến Quốc Việt giải thích: “Người gã nói chính là bà cố của chúng ta, bà Bác Danh”