Chiến Hàn Quân Cơn giận lập tức tan thành mây khói.
Linh Trang làm như vậy, cũng vì muốn làm mẹ vui lòng, cũng là vì muốn tốt cho anh.
Anh giơ tay, ôm Linh Trang đang luống cuống vào lòng, có chút bất lực nói: “Không sao rồi, chút nữa cùng anh đến biệt thự Lưu Niên lấy nó về.”
Linh Trang nghĩ đến hôm qua bởi vì vấn đề ai là chủ sở hữu của ngọc tủy mà mẹ chồng đã nổi trận lôi đình, cô mơ hồ cảm thấy mẹ chồng vô cùng để tâm tới việc anh Quân đối tốt với cô. Cho nên nếu anh Quân đi hỏi mẹ chuyện lấy lại ngọc †ủy, mẹ nhất định sẽ càng thêm tức giận vì cô độc chiếm tình yêu thương của Anh Quân.
“Anh Quân, bộ trang sức ngọc tủy đó hợp với mẹ hơn. Hay là tặng cho mẹ đi” Linh Trang khuyên ngăn nói Chiến Hàn Quân lại vô cùng kiên định nói: “Không được, bộ ngọc tủy đó có ngụ ý đặc biệt.
Là món quà tình yêu mà anh dành tặng cho em.
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân một cái, ánh mắt rạng rố, tỉnh ranh: “Anh Quân, anh nói mấy đứa trẻ ở Điện Quân Tình cứu Quốc Việt và Thanh Tùng, đối với chúng ta ơn nặng như núi. Chúng ta có phải nên đi thăm bọn họ không?”
Chiến Hàn Quân nhai bánh bao một cách tao nhã, ánh mắt dịu dàng nhìn chäm chẵm vào đôi mắt lấp lánh của Linh Trang Cô là đang sợ đến biệt thự Lưu Niên gặp mẹ.
Cho nên tìm cái cớ chuồn đi?
“Ừm, được thôi.” Chiến Hàn Quân gật đầu.
Anh không muốn ép Linh Trang làm việc mà cô ấy không thích.
Hơn nữa sức khỏe của Linh Trang vốn dĩ không tốt, cũng không thể chịu đả kích, càng không thể lo âu. Nếu không cơ thể sẽ xuất hiện nhiều phản ứng không tốt. Đến lúc đó người hốt hoảng lo sợ cũng là anh Theo Chiến Hàn Quân, thì không có gì quan trọng bảng sức khỏe của Linh Trang. Sau khi ăn sáng, Chiến Hàn Quân ân cần chu đáo đưa Linh Trang đến trạm y tế Mạt Thế.
“Anh Quân, tạm biệt” Lúc Linh Trang vây tay tạm biệt anh, lại bị Chiến Hàn Quân bá đạo đè lên thân cây, rồi cúi người hôn cô.
Sau một nụ hôn triền miên, Linh Trang e thẹn chạy mất.
Chiến Hàn Quân thấy bóng lưng cô đã chạy vào trong trạm y tế, mới quay người đi về hướng biệt thự Lưu Niên.
Biệt thự Lưu Niên.
Chiến Bá Minh cùng Dư Thiên An đi dạo trong, vườn. Thấy Chiến Hàn Quân từ xa xa đi đến, Dư Thiên An cong môi nở một nụ cười.
Chiến Bá Minh nhắc nhở bà: “Thiên An, trước mặt Hàn Quân đừng bày ra thái độ bất mãn đối với con dâu. Sẽ khiến Hàn Quân không vui đó.”
Dư Thiên An giễu cợt nói: “Nực cười, người đàn ông như Hàn Quân, cũng không phải là không có con gái thích nó. Sao nó có thể vì một kẻ hèn mọn như Nghiêm Linh Trang mà trở mặt thành thù với người làm mẹ như em chứ: Bà có chút tự cho mình là đúng, đàn ông là loại động vật có mới nới cũ, mỗi một người con gái trong cuộc đời của người đàn ông đều có một thời hạn nhất định. Qua cái thời hạn này rồi, con gái giống như chiếc áo mặc, có thể cởi bỏ cũng có thể vứt bỏ.
Chiến Bá Minh xúc động nói: “Nghiêm Linh Trang và Hàn Quân đồng cam cộng khố tay trong †ay mấy mươi năm, e rằng trong lòng Hàn Quân, địa vị của cô ấy là không ai sánh bằng”“
Hôm qua Chiến Bá Minh cùng Chiến Hàn Quân uống trà, tán gấu, trong từng câu từng chữ của Chiến Hàn Quân đều bộc lộ tình yêu mà anh dành cho Nghiêm Linh Trang. Sự tin tưởng và ÿ lại mạnh mẽ như vậy, đủ để thấy rõ tình cảm của Chiến Hàn Quân đối với Nghiêm Linh Trang, vốn không phải tình yêu thuần túy trong nhân gian.