Vào buối chiều Chiến Hàn Quân và Linh Trang đi làm một việc vô cùng có ý nghĩa.
Chiến Hàn Quân đã đặt lại những cái tên rất đẹp cho những đứa nhỏ ở Điện Quân Tình, nhưng không chắc những đứa nhỏ này có ở lại lâu dài với bọn họ hay không, nên những cái tên này cứ tạm thời cất đi đã Anh và Nghiêm Mặc Hàn còn mang ngọc thạch ra, quyết định đánh bóng chiếc vòng cố bảng ngọc thạch mang kỷ niệm đặc biệt của bọn trẻ.
Còn Linh Trang và Anh Nguyệt thì ngồi trên ghế sô pha, bật điện thoại di động lên và mua cho bọn trẻ những bộ quần áo cùng đồ dùng hàng ngày phù hợp với lứa tuổi của bọn chúng.
Chiến Hàn Quân lại nói với Nghiêm Mặc Hàn một lần nữa: “Đắp cho họ!”
Nghiêm Mặc Hàn trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân rồi lẩm bẩm nói: “Phụ nữ không thể quá cưng chiều” Tuy nói như vậy nhưng con người anh ta rất thành thật, anh ta trải chăn bông ra và đắp lại cho bọn họ một cách rất nghiêm túc.
Khi rời đi, anh ta còn búng trán Linh Trang : “Số của em quá z Chiến Hàn Quân đang thiết kế kiểu dáng mặt dây chuyền trên tờ giấy nháp, Anh Nguyệt nhìn thấy viên ngọc ánh lên màu đỏ như máu thì rất thích: “Anh cả, em cũng muốn”
Chiến Hàn Quân từ chối: “Từ nhỏ đến giờ, sinh nhật nào em cũng nhận được rất nhiều đồ trang sức, không thiếu thứ gì”
Linh Trang mới vừa đem trang sức mã não tặng cho người khác, trong lòng cảm thấy hơi trống rỗng, khi vừa nhìn thấy trang sức do Chiến Hàn Quân thiết kế, cô liền muốn có một bộ để giữ làm kỷ niệm.
“Anh Quân, em cũng muốn” Linh Trang chớp mắt nhìn Chiến Hàn Quân, cô mong đợi một cách đáng thương.
Chiến Hàn Quân ngước mắt lên và nhìn về phía vào cô.
“Được” Lần này anh cực kì sảng khoái mà đáp ứng.
Anh Nguyệt không vui nói: “Anh cả, anh quá bất công. Hu hu hu!”
Chiến Hàn Quân nói: “Em đi mà nói Nghiêm Mặc Hàn làm cho em”
Nghiêm Mặc Hàn vốn không làm công việc thiết kế, nhưng anh ta không thể chịu được khi nhìn thấy bộ dạng thất thểu của Anh Nguyệt, vì vậy anh ta đành phải chấp nhận: “Nguyệt, đi chồng làm cho em. Em cứ chờ đi, anh sẽ làm cho em một món đồ trang sức đẹp nhất. Còn đẹp hơn so với bọn họ”
“Được. Cố lên, Mặc Hàn”
Lòng hiếu thắng của đôi vợ chồng son được khơi lên, muốn ngăn cũng không thể ngăn được.
Linh Trang nhắc nhở Nghiêm Mặc Hàn: “Mặc Hàn, trang sức không nhất thiết phải đẹp, mà nó đẹp là ở cái ý nghĩa, có ý nghĩa đặc biệt để kỷ niệm là tốt nhất Nghiêm Mặc Hàn nâng ngọc thạch lên nhìn qua một lượt rồi nói: “Ngọc thạch này đơn giản là dùng là để khắc hoa cát tường, cỏ may mắn, chứ có thể điêu khắc ra thứ gì mang tính học vấn chứ?”
Linh Trang liền nói ý tưởng trước đây của Chiến Hàn Quân với anh ta: “Trong mã não mà trước đây anh Quân tặng cho em có kết tóc làm vợ chồng, có ý nghĩa bên nhau đến răng long đầu bạc”
Anh Nguyệt ngay lập tức bị ý tưởng lãng mạn này làm cho phục sát đất: “Anh cả có lòng quá đi”
Linh Trang buồn rầu nói: “Nhưng không may là chị không biết tấm lòng của anh Quân, vì vậy đã đưa mã não cho mẹ chồng của chị. Mẹ chồng chị vừa quay lưng đã đưa nó cho Chu Mã”
‘Vừa nghe thấy vậy, Anh Nguyệt đột nhiên xốc tung chăn lên và nhảy khỏi ghế sô pha. Hai tay chống hông kích động nói “Một món quà đặc biệt như vậy sao lại có thể để rơi vào tay người phụ nữ khác được chứ? Hơn nữa người này là Chu Mã. Mã não này vào tay cô †a, cứ như thể người đi cùng anh cả đến già là Chu Mã vậy. Không được không được, chị Linh Trang, em và chị đi lấy lại nó.”
Một câu của Anh Nguyệt ngay lập tức khiến Chiến Hàn Quân, người đang nghiêm túc vẽ, giật mình toát hết mồ hôi lạnh. Cáu kỉnh đến nối ném luôn cây cọ vẽ trên tay.