Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1710




Chương 1710: Lộ chuyện

“Không sao đâu” Chiến Hàn Quân nghe thấy giọng nói của Linh Trang thì tâm trạng rất tốt.

Chiến Quốc Việt nói: “Bố, bố có thể lừa được mẹ hôm nay, nhưng ngày mai thì sao?”

“Ngày mai bố sẽ trở về Phong Châu”

Chiến Hàn Quân nói.

Chiến Quốc Việt cảm thấy lo lắng “Bố bệnh thành như vậy, làm sao mà đi?”

Chiến Hàn Quân cười nói: “Ngày mai sẽ tốt hơn”

Tuy nhiên vào tối hôm ấy, Chiến Hàn Quân lại lên cơn sốt cao. Ho ngày càng nhiều hơn.

Liên tục ho không ngừng hơn mười tiếng, làm cho bé Tùng đang đợi ở ngoài lo lắng không thôi.

Bé Tùng rón ra rón rén bước tới, rót cho Chiến Hàn Quân một ly nước.

Chiến Hàn Quân thấy đôi lông mày của bé Tùng nhướng lên, khuôn mặt yêu nghiệt cười mà như không cười thì liền đưa tay nhéo nhéo mũi của cậu bé. “Thật xin lỗi, đã làm con phải lo lắng rồi”

Bé Tùng nói bố không cần phải nói xin lỗi với con. Đều do con không tốt, luôn luôn khiến cho bố phải nhọc lòng, cơ thể của bố mới trở nên gầy gò như vậy”

Chiến Hàn Quân ngồi dậy, vốn muốn an ủi con trai một phen, không ngờ vừa nói một câu đã ảnh hưởng đến phổi, cả người ho đến nghiêng trời lệch đất.

Linh Trang bỗng nhiên gọi tới, bé Tùng thấy có số lạ gọi đến, không chút nghĩ ngợi đã bắt máy.

“Alo, tôi là Thanh Tùng.”

Bên đầu dây bên kia, Linh Trang sững sờ.

Ban ngày gọi điện đến là Quốc Việt nghe.

Buổi tối gọi đến thì là Thanh Tùng nghe. Vì sao Chiến Hàn Quân lại không nghe điện thoại của cô?

“Bé Tùng. Là mẹ đây”

Chiến Hàn Quân một mực nháy mắt với Thanh Tùng, Thanh Tùng hiểu ý, cười nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ. Mẹ đang ở đâu? Mẹ có khỏe không? Mọi người đều nói mẹ đổ bệnh, Thanh Tùng rất lo cho mẹ..”

Thanh Tùng giống như một cái máy hát đang mở, luôn nằm quyền nói chuyện. Không để cho Linh Trang có cơ hội lên tiếng.

Linh Trang lẳng lặng nghe giọng của con trai, lúc đầu cô cảm thấy Thanh Tùng đang nói chuyện, cô không thể xen vào là chuyện bình thường.

Nhưng dần dần, Linh Trang cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Bé Tùng hỏi cô nhiều câu hỏi như vậy, nhưng lại không cho cô cơ hội để trả lời. Hiển nhiên những câu trả lời đó, cậu cũng không quá quan tâm.

“Bé Tùng, dừng lại” Linh Trang đột nhiên độc đoán ra lệnh.

Thanh Tùng im lặng một cách khác thường.

Một con ruồi cứ bay vo ve không ngừng gây ồn ào, bốn phía trở nên thật tĩnh lặng.

Linh Trang nghe thấy trong điện thoại liên tục có tiếng ho không dứt, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng cô vẫn nhận ra, đó là tiếng của anh Quân.

Anh ấy bị bệnh, cho nên mới không dám nghe điện thoại của cô.

“Bố đâu?”

Bé Tùng nói: “Ở… bệnh viện”

“Đưa điện thoại cho bố nghe!” Đến giờ phút này Linh Trang mới biết, ban ngày là Quốc Việt, ban đêm là bé Tùng đều đang mắt cọp thay mắt ngựa* giúp cho Chiến Hàn Quân.

*Mắt cọp thay mắt ngựa, nghĩa là cố ý làm những hành động mập mờ để lừa gạt người khác.

Bé Tùng rơi vào tình thế khó xử: “Chuyện này..”

“Con nói cho bố biết, nếu bố vẫn tiếp tục.

không nghe điện thoại, thì đời này cũng đừng nghe điện thoại của mẹ nữa” Lòng dạ Linh Trang đang rất rối bời, không có manh mối thì cô chỉ có thể nói những lời cay nghiệt này để uy hiếp Chiến Hàn Quân.

Bé Tùng vươn tay che micro của điện thoại, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với Chiến Hàn Quân: “Bố, mẹ nói nếu như bố vẫn không nghe điện thoại thì về sau đừng nghe điện thoại của mẹ nửa”

Chiến Hàn Quân: ”…”

Không dám chọc cho Linh Trang nổi giận, Chiến Hàn Quân miễn cưỡng phải nghe điện thoại “Linh Trang, khụ khu…”

Linh Trang nghẹn ngào nói: “Anh thật tài giỏi, bị bệnh lại thông đồng với các con lừa em”

Chiến Hàn Quân giả bộ ra vẻ thoải mái nói: “Không phải là bệnh nặng gì, khụ khụ…Chỉ sợ em lại lo lẳng vớ vẩn thôi”

Linh Trang oa oa khóc lên: “Rất nhiều năm rồi anh chưa từng sinh bệnh. Bà Bác Danh nói đúng, trong khoảng thời gian này tinh thần và sức khỏe anh đã quệ vì lo cho em, sức đề kháng của anh đã giảm sút. Anh Quân, đều do em không tốt.

“Linh Trang, không phải lỗi của em. Khụ khụ…là do hôm qua anh nói chuyện phiếm với ông nội và ông ngoại đến khuya nên mới bị cảm lạnh. Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ bị cảm lạnh và ho một chút thôi, chờ một hai ngày là khỏi. Khụ khu…”