Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1860




Chương 1860: Đừng quấy rầy chuyện tốt của bố mẹ

Bé Tùng sau này đừng ăn mặc đẹp trai quá như vậy. Phải học cách bộc lộ khuyết điểm và giấu đi điểm mạnh biết chưa, nếu không sau này sẽ gieo họa cho rất nhiều thiếu nữ đấy?”

“Để lộ khuyết điểm, giấu đi ưu điểm sao?”

Bé Tùng nhìn chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần tây đen trên người. Cậu khó hiểu không biết phải làm như thế nào. Chỉ có thể khiêm tốn hỏi mẹ: “Mẹ, nếu con chỉ có nước không mặc gì cải”

Linh Trang nói: “Nếu con không mặc gì mấy cô gái sẽ được phen đổ máu mất. Con phải mặc nhưng phải mặc kín đáo nghiêm chỉnh, chứ đứng mặc theo phong cách này, nửa kín nửa hở rất dễ khiến người ta muốn phạm tội.”

Bé Tùng nghe theo lời mẹ dặn liên đem vạt áo mới vén lên kéo xuống rồi chỉnh lại tổng thể cho ngay ngắn Sau khi giải thích xong với bé Tùng cô liền chuyển hướng sang hóng hớt chuyện tình cảm của bé An.

“Bảo bối Thanh An, gần đây con với anh Diệp Phong thế nào…”

Chiến Hàn Quân nghiêm khác liếc cô một cái.

Linh Trang thấy khó mà lui nhanh trí thay đổi chủ đề: “Thanh An, con đừng có giống như: mẹ nha, nên nhìn dì của con mà học tập ý, đối với chuyện tình cảm thì nên cầm được buông được. Đừng quá cố chấp rồi cuối cùng người tổn thương lại chính là bản thân”

Lạc Thanh An cô đơn nói: “Mẹ, bây giờ mỗi ngày con đều đến trường học cũng lâu rồi không có gặp anh Diệp Phong”

Cô biết rất rõ yêu thâm một người đau khố nhường nào liền an ủi bảo bối Thanh An: “Vậy khi nào còn được nghỉ tiếp mẹ sẽ thu xếp Diệp Phong dạy thêm cho con được không?”

Chiến Hàn Quân: “…

“Linh Trang, anh nghĩ em buồn ngủ rồi.

Lên lầu nghỉ ngơi đi”

Cô nghe vậy liền đứng dậy khỏi ghế sofa, lách cách mang dép đi lên tầng.

Ánh mắt của anh chuyển hướng về phía bọn trẻ thấy cả đám Quốc Việt cùng bé Tùng vẫn còn hoang mang đến toát mồ hôi hộ.

Bé Tùng bối rối thở dài: “Sao mẹ lại đột nhiên trở nên nói nhiều như vậy nhỉ?”

Chiến Quốc Việt đáp một câu xanh rờn: “Thời kỳ mãn kinh”

Cậu bé nghe vậy liền sợ hãi: “Sẽ không biến thành giống bà nội chứ?”

Quốc Việt nhún vai nói: ‘Anh cũng không rõ.”

Bé Tùng cầu cứu nhìn về phía Chiến Hàn Quân: “Bố, liệu có phải như vậy không?”

Anh liền giải thích: “Bởi vì những đau khổ của mẹ con đã trải qua thành quá khứ. Bây giờ mẹ con đang rảnh rỗi không có gì để làm nên chỉ có thể dồn hết tinh lực tập trung vào mấy đứa”

Đám trẻ nghe xong bỗng dấy lên một cảm giác như ngày tận thế sắp đến gần.

Bé Tùng kinh hãi nói: “Vậy mỗi khi mẹ buồn chán sẽ muốn buôn chuyện cùng bọn con sao?”

Anh ngẩng đầu thâm thúy nhìn lên trên tầng rồi bày kế với bọn trẻ: “Nếu mấy đứa không muốn nghe mẹ lải nhải có thể quay lại trường sớm.”

Bé An nghe vậy liền sờ sau gáy nói: “Nhưng ngày nghỉ của bọn con vẫn chưa kết thúc…

Bé Tùng cùng chen lời vào: “Con mời vừa được về, con không muốn đi Chiến Quốc Việt nhìn hai đứa nhóc ngây thơ không hiểu sự đời trước mặt này chỉ đành mỗi tay xách một đứa mà đi ra ngoài.

“Đi thôi, ra ngoài nào.”

Sau khi ra khỏi tòa thành Ái Nguyệt, bé Tùng liên thắc mắc: “Chúng ta cũng đã xin thầy cho nghỉ rồi, giờ về trường làm gì? Em không về, em muốn ở đây chơi”

Chiến Quốc Việt nói: “Nếu em muốn chơi thì đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc tìm cậu mợ mà chơi. Đừng ở đây quấy rầy chuyện tốt của bố mẹ Lúc này cậu bé mới hiểu ra: “Âu thì ra là bố và mẹ muốn…

Chiến Quốc Việt mỉm cười: “Đến bây giờ em mới thông não được. Đúng là đồ ngốc.”

Thanh An nhảy nhót tung tăng nói: “Vì còn nửa ngày nữa, em sẽ đi tìm anh Diệp Phong”

Quốc Việt cùng bé Tùng thì quay người đi về phía Phong Nguyệt Tiểu Trúc.

Tòa thành Ái Nguyệt.

Chiến Hàn Quân lên lầu và mở cửa phòng ngủ ra Linh Trang lúc này đã cuộn mình trên giường ngủ say.

Anh ngồi ở mép giường, ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, có phần thất vọng thở dài: “Hôm nay là ngày gì? Em còn có thể ngủ được”