Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1890




Chương 1890: Xin hãy giấu con đi

Linh Trang thấy cân nặng của con gái mình tăng lên một cách chóng mặt, từ một con thiên nga xinh đẹp biến thành vịt con xấu xí, cô nhanh chóng đoán được hẳn là bảo bối Thanh An gặp chuyện gì phiền não rồi Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm Thanh An vào lòng.

“Mẹ? Cô bé ở trong lòng Linh Trang khóc nức nở: “Bọn họ đều cười nhạo con, nói con là quái vật. Con không muốn đi học.”

Linh Trang nghe mà không kìm được nước mắt.

Cô võ nhẹ lên lưng Thanh An, cả người cô bé không ngừng run rẩy. Linh Trang có thể cảm nhận được sự bất lực của con gái mình.

“Được rồi, nếu con không muốn thì không cần đi” Cô cảm thấy tuy rằng học hành rất quan trọng nhưng cũng không thể nào bằng việc bảo vệ tự tôn cho Thanh An được.

Bảo bối Thanh An vội nói : “Nhưng bố sẽ không đồng ý”

Cô an ủi đáp: “Mẹ sẽ đi nói chuyện này”

Nhưng cô bé vẫn rầu rĩ khóc: “Mẹ ơi, con không muốn như thế này. Nhưng con không thể khống chế ham muốn ăn uống của mình.

Nếu con không ăn thì con sẽ rất bứt rứt. Vô cũng khó chịu.”

Đôi mắt xinh đẹp của Linh Trang không khỏi đỏ lên, rơm rớm nước mắt. Cô là mẹ của Thanh An, là người bảo vệ của con gái. Bây giờ con của cô bị tổn thương, Linh Trang chỉ ước mình có thể bất chấp tất cả mà bao bọc Thanh An.

“Thanh An, nếu… nếu mẹ anh Diệp Phong về cho con. Con có thể vui vẻ trở lại được không?” Linh Trang cảm thấy con gái mình bị bệnh thì dù cho có bị mang tiếng là ích kỷ hay nhắn tâm đều được, cô chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Thanh An.

Đến mức có thể không quan tâm người vô tội là Tô Cẩm.

Tuy nhiên cô bé lại quyết liệt lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ ơi, xin mẹ đừng nói chuyện này cho anh Diệp Phong. Con không muốn anh ấy thấy bộ dạng xấu xí của mình chút nào.”

Linh Trang có chút bất lực. “Con yêu, vậy con muốn mẹ làm giúp con làm gì không? Có chuyện gì có thể khiến con dễ chịu hơn không?”

Thanh An liền nói: “Giấu con đi, con cầu xin mẹ. Con không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy diện mạo bây giờ của mình”

Linh Trang ôm chặt cô bé: “Được”

Cô sắp xếp thuê cho Thanh An một căn phòng, cô bé vội nói với Linh Trang: “Mẹ ơi, mẹ mau trở về nhà đi. Đừng để bố lo lắng”

Linh Trang nghẹn ngào đáp: “Không, mẹ muốn ở lại cùng con.”

Thanh An lắc đầu: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng cho con. Con sẽ không sao đâu. Mẹ yên tâm, con sẽ giữ liên lạc với mẹ”

Cô vẫn cố chấp: “Không, mẹ không thể bỏ mặc con như vậy được.”

Cô bé an ủi mẹ mình: “Nếu mẹ không yên tâm để con ở đây một mình thì có thể bảo chú Minh Vũ, anh Lâm Miên hoặc anh Phong Mang, tóm lại chỉ cần không phải anh Diệp Phong là được. Mẹ có thể nhờ bọn họ tới trông con cũng được.

Linh Trang suy nghĩ một lúc, trong đầu lập tức nhớ đến vẻ mặt cương nghị cùng chính trực của Lâm Miên.

Vì vậy, cô đã gọi cho Lâm Miên “Lâm Miên, cậu lập tức tới tầng 2 tòa số 5, biệt thự Hải Thiên. Đừng nói với anh Quân. Bí mật tới đây thôi.”

Lâm Miên nghe thấy giọng nói vô cùng sốt ruột của Linh Trang cùng căn dặn vô cùng kỳ quái của cô không nhịn được liền liếc về phía Chiến Hàn Quân.

Anh như cảm nhận được có chuyện gì đó không bình thường liền tra hỏi: “Ai gọi vậy?”

Lâm Miên liền lộ ra vẻ mặt khó xử.