Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 2013




Chương 2013: Hương mộc

Sau khi các chị em rời khỏi, Chiến Quốc Việt liền đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt rơi xuống vũng máu trên bãi cỏ.

Bé Tùng bất lực sờ sờ cái bụng đói của mình, liền đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Đợi sau khi bé Tùng nấu mì xong, đi ra nhìn thấy Chiến Quốc Việt đã ngồi trên sô pha rồi. Trên bàn trà là một vài món bảo bối mà bé Tùng thuận tiện lấy về từ chỗ bà Vân.

Đôi mắt đào hoa của Chiến Quốc Việt vốn đã lạnh lùng quyến rũ, giờ phút này càng thêm băng lãnh hơn: “Bé Tùng, vừa rồi bà Vân có nói bà ta lẻn vào nhà chúng ta là vì tìm thứ thuộc về bà ta. Nhưng mà bà ta ở nhà chúng ta không có tìm thấy thứ đồ đó.”

Chiến Quốc Việt nhướng mắt, trong mắt phát ra ánh sáng: “Em biết điều này nghĩa là tại sao không?”

Mặc dù bé Tùng thông minh, có điều sự sắc sảo của Chiến Quốc Việt, sự thông minh của bé Tùng liền biến thành anh hùng có chút không đất dụng võ. Cứ như thế mãi, chỉ cần là ở trước mặt Quốc Việt, cậu bé liền sẽ hình thành thói quen xấu đó là lười động não. Cậu bé buột miệng hỏi: “Tại sao?”

Chiến Quốc Việt đẩy cái bọc trên bàn trà nói: “Vừa nãy anh nhìn thấy những thứ em cầm về, phát hiện hương mộc kia không thấy đâu nữa”

Bé Tùng chợt hiểu ra: “Ý anh nói là hương mộc đó có thể gọi độc trùng về, cho nên em liền bọc kín đem giấu ở nơi khác rồi?

Nói xong bé Tùng quay người vào trong nhà. Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt cậu bé hốt hoảng lại chạy tới.

“Quốc Việt, thứ đồ đó không thấy đâu nữa”

Chiến Quốc Việt nói: “Cho nên vẫn là giống như kết quả mà anh đoán”

Bé Tùng nói: “Là ý gì?”

Chiến Quốc Việt nói: “Có người lẻn vào nhà thuê của chúng ta trước bà Vân lấy đi hương mộc. Cho nên khi bà Vân tiến vào mới không tìm thấy hương mộc đó.”

“Người đó tại sao phải làm như vậy chứ?”

Chiến Quốc Việt nói: “Điều này làm anh lo lắng nhất.

Hương mộc có thể gọi trùng độc dã thú, nếu như người đó tâm bất chính dùng nó để hai người, vậy rất nhanh thôi nhà họ Chiến chúng ta sẽ không được yên ổn”

Dừng lại chút lại nói: “Còn có một nguyên nhân khác, đó là người này muốn gây xích mích quan hệ giữa bà Vân với chúng ta. Có điều kế hoạch này, anh ta thất bại rồi”

Bé Tùng lo lắng nói: “Nếu như mục đích của anh ta lấy trộm hương mộc đi là để gọi độc trùng dã thú ra hại người, vậy thì nói rõ anh ta cũng biết dùng hương mộc”

Chiến Quốc Việt gật đầu nói: “Nhà họ Chiến chúng ta xem ra ngọa hổ tàng long. Chúng ta phải nhanh chóng điều tra ra thân phận của người này. Nếu không hậu hoạn vô cùng”

“Chuyện này phiền phức như vậy, hay là chúng ta nói cho bố và mẹ biết, để ông ấy bảo vệ tốt mẹ” Bé Tùng đề nghị nói.

Chiến Quốc Việt nói: “Năm đó khi bố lên cầm quyền nhà họ Chiến, đã đem toàn bộ những đứa con ngoại thất ngăn cản ở biệt thự Ngọc Bích, thật ta trong lòng ông ấy là rất hổ thẹn.

Bởi vì ông ấy biết, ngoại thất có một số phụ nữ rất vô tội, có một số anh chị em cũng rất có khí phách. Như vậy đối với bọ họ không công bằng. Nhưng mà bố cũng biết, ngoài một số khác phụ nữ không an phận, toàn bộ đều hậu hoạn vô cùng.

Cho nên khi anh đem huyết mạch ngoại thất đều đón về đây, thực ra bố đã có trạng thái phòng bị. Nếu không, cũng sẽ không lặng lẽ đem người của nhà họ Dư và Bác Danh bọn họ đuổi đi”

Bé Tùng ngạc nhiên nói: “Bố quả nhiên là tướng tài trong lòng có tính toán trước.”

Chiến Quốc Việt liếc nhìn cậu bé một cái: “Nếu không phải bố cơ trí bất phàm, nhà chúng ta sớm đã bị tan nát rồi”

Nhắc đến bé An, bé Tùng có chút thương cảm: “Vậy khi nào bé An mới trở về?”

Chiến Quốc Việt không nói chuyện. Sắc mặt rất u ám.

Bé Tùng lấy lại tinh thần, tự tin nói: “Chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện rắc rối của nhà họ Chiến, sau đó mới đón bé An trở về.”

Quốc Việt cô đơn nói: sẽ không trở về đâu.”

Bé Tùng kinh ngạc hét lên: “Tại sao?”

Quốc Việt nói: “Bố đem bé An giao cho Bác Danh, mục: đích không chỉ là vì tránh nạn. Hơn nữa còn có muốn bé An học y. em nghĩ xem, y thuật của Bác Danh bác đại tinh thâm như vậy, chỉ thu nhận một mình bé An là đệ tử bế môn, nếu bé An không thể thành thạo các kỹ thuật của Bác Danh sợ là không thể xuất môn”

Bé Tùng nhất thời như trọng mộng mới tỉnh, chậm rãi nói: “Vậy phải mất bao nhiêu năm?”

Bé Tùng, trong một thời gian bé An Chiến Quốc Việt nói: “Học sinh bình thường học y đều phải mất bảy năm mới có thể chẩn bệnh. Thứ bé An học toàn diện hơn bọn họ. Càng quan trọng là, bé An là luyến ái não, em ấy không thích học hành. Đoạn thời gian này e là phải kéo dài thời hạn…”

Bé Tùng sững sờ.

Hồi lâu, bé Tùng rất lạc quan nói: “Bé An không thích học hành, bà nội sẽ không ép buộc em ấy đúng không?”