Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 217




Chương 217:

Bấy giờ Nghiêm Mặc Hàn và Phương Tuấn Ngọc mới buông lỏng phòng bị.

Cho dù anh ta là Chiến Hàn Quản, là chồng cũ của Lạc Thanh Du, chính là quá khứ của Lạc Thanh Du, thì điều đó chí ít cũng chứng minh được tình cảm giữa Lạc Thanh Du và ngài Quân có rạn nứt.

Chẳng qua loại suy nghĩ này nhanh chóng bị gạt đi Bời vì sau khi ăn cơm xong, lúc ba người bọn họ đi ra ngoài đã nhìn thấy xe Rolls Royce của Chiến Hàn Quân đậu ở quán cơm ven đường. Chiến Hàn Quân đẩy cửa xe ra, tác phong nhanh nhẹn mà tiến về phía bọn họ.

Nắm tay của Nghiêm Mặc Hàn lập tức siết chặt, tầng tầng lớp lớp tơ máu nơi đáy mắt hệt như bị nước sơn nhuộm đỏ, lộ ra ánh mắt lạnh lẽo dữ tợn.

“Chiến Hàn Quân” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Chiến Hàn Quân đi tới, ánh mắt lạnh lùng đón lấy ánh mắt hung ác của Nghiêm Mặc Hàn rồi hờ hững nói: “Nghiêm Mặc Hàn, lâu rồi không gặp”“

Chào hỏi Nghiêm Mặc Hàn xong, Chiến Hàn Quân mới quay sang Lạc Thanh Du nói: “Tôi đến đón cô về”“

Lạc Thanh Du nghe anh ta nói thế thì lo lăng: “Tôi có thể tự mình đi về”

Nghiêm Mặc Hàn bỗng dưng nổi điên ném thẳng cốc nước trong tay xuống đất rồi gầm lên với Lạc Thanh Du: “Không phải cô nói đó là chồng cũ của cô sao? Thế thì tại sao hai người còn ở chung với nhau? Tôi hiểu rồi, Chiến Hàn Quân bảo cô tới Mặc Đinh làm nội gián đúng không? Thảo nào cô lại từ chối tăng lương”

Lạc Thanh Du không nghĩ tới mối của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn lại trở nên gay gắt như vậy.

Lạc Thanh Du giải thích: “Tổng giám đốc Hàn, anh hiểu lầm rồi. Tôi và anh ta thực sự không có bất cứ quan hệ gì. Tôi ở nhà họ Chiến vì con trai tôi ở đó. Tôi chỉ là bảo mẫu của gia đình nhà họ mà thôi.”

Nghiêm Mặc Hàn hơi nguôi giận: “Những gì cô nói đều là thật sao?”

Lạc Thanh Du đang định trả lời thì Chiến Hàn Quân đã chen lời vào, ngạo nghễ tuyên bố: “Cô không phải bảo mẫu”

Vì lời của Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du không khớp nhau nên Nghiêm Hàn Quân đã mất đi sự tin tưởng vốn có với Lạc Thanh.

Du: “Sau này cô không cần đến Mặc Đinh làm việc nữa, tôi sa thải cô. Nghiêm Mặc Hàn tôi cả đời này sẽ không dùng người có quan hệ với nhà họ Chiến.”

Chiến Hàn Quân vẫn ung dung nhìn Nghiêm Mặc Hàn và Lạc Thanh Du cãi cọ, trong đôi mắt dài hẹp dài đầy quyến rũ kia nhuộm đầy ý cười giễu cợt Anh lắng lặng nhìn Lạc Thanh Du chờ cô phản ứng.

Làm sao Lạc Thanh Du lỡ rời khỏi Mặc Đỉnh đây?

Nhưng đó là công ty chỉ nhánh của nhà họ Nghiêm sao?

Cô đã đoán ra công ty nhà họ Nghiêm xuất hiện khủng hoảng kinh tế cho nên Mặc Hàn mới ra riêng xây dựng cơ nghiệp.

Nhưng dù cho thế nào thì cô cũng phải giúp anh trai mình xây dựng sự nghiệp.

“Tổng giám đốc Hàn, tôi quên không nói với anh, tôi đã giải mã được danh tính của hacker đã xâm nhập vào Mặc Đinh. Đối thủ quá mạnh, tôi hi vọng có thể ở lại để cùng anh đối mặt với nguy hiểm trong tương lai.” Lạc Thanh Du chân thành cùng khẩn thiết nói.

Nhưng Nghiêm Mặc Hàn vẫn đang trong cơn tức giận, nói: “Cô đi đi, không có cô tôi cũng không tin Mặc Đinh chúng tôi không giải quyết được khủng hoảng trước mắt”

“Tổng giám đốc Hàn” Lạc Thanh Du đột nhiên kéo tay Nghiêm Mặc Hàn.

Chiến Hàn Quân nhìn động tác rất tự nhiên của Lạc Thanh Du thì đáy mắt tràn ra một nụ cười sâu xa đây ý tứ.

Xem ra hôm nay anh chạy tới đây, đúng là không bỏ lỡ một màn kịch hay.

“Chúng ta đã kí hợp đồng hai năm. Tôi còn nợ tiền anh. Anh sa thải tôi thì anh sẽ lỗ một khoản lớn đấy” Lạc Thanh Du nói.

Nghiêm Mặc Hàn hất tay cô ra rồi giận dữ gầm lên: “Cô đi đi. Cô biết không, con người này đã hại chết em gái tôi. Cả đời này tôi đều không thể tha thứ cho cậu ta. Nếu cô và cậu †a có quan hệ không rõ ràng, vậy thì tốt hơn hết chúng ta không nên hợp tác, tôi sợ sẽ làm tổn thương cô.”

Lạc Thanh Du lòng đau như cắt, hơi nước ở đáy mắt hơi tản ra.

Đều là vì cô nên anh trai mới phải đau khổ như thế này.

Đột nhiên cô hạ quyết tâm, dứt khoát nói: *Tổng giám đốc Hàn, tôi và ngài Quân không có bất cứ quan hệ nào. Nếu như anh không tin thì tôi có thể dọn ra khỏi nhà họ Chiến. Tôi có thể ở lại trong công ty”“

Đầu lông mày Chiến Hàn Quân nhíu lại, anh dự đoán được phần mở đầu, thế nhưng lại chẳng đoán được cái kết.