Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 239




Chương 239:

Đồng hồ báo thức trên tường đang kêu tích tắc.

Cũng sắp tới giờ lớp mẫu giáo tan học, Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh Du đang lắng lặng đứng dậy, đi ra ngoài cửa: “Tôi sẽ đón bọn trẻ.”

Lạc Thanh Du nhìn anh đầy cảm kích: “Cảm ơn anh nhé!” Cô quá mệt nên cũng chẳng muốn di chuyển.

Không lâu sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Lạc Thanh Du nhận được cuộc gọi từ Bạch Hiểu Phong.

“Thanh Du, cô có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô.”

Lạc Thanh Du bước đến trước cửa sổ sát sàn trong phòng khách, cô mở rèm, nhìn thấy chiếc Ferrari của Bạch Hiểu Phong đồ bên vệ đường.

“Được, tôi xuống ngay đây” Lạc Thanh Du cúp điện thoại, rơi vào trạng thái thất thần nhất thời.

Cô kết thân với Bạch Hiểu Phong, mục đích của cô không đơn giản, trong lòng cô có phần bất an.

Những người thợ đã lắp xong chiếc giường có màn che, họ lịch sự chào tạm biệt Lạc Thanh Du: “Thưa cô, giường đã được lắp đặt xong, nếu có thắc mắc gì vui lòng gọi cho.

dịch vụ chăm sóc khách hàng”

“Để tôi tiễn các anh” Lạc Thanh Du và những người thợ cùng nhau đi thang máy xuống lầu.

Trước cửa khu bất động sản Vân Đình, Bạch Hiểu Phong mặc một bộ đồ màu trằng, như một hoàng tử quyến rũ, tỏa sáng trong màn đêm mờ ảo.

Nhìn thấy Lạc Thanh Du bước ra, Bạch Hiểu Phong nở nụ cười ấm áp chào cô: “Lạc Thanh Dul”

Lạc Thanh Du nhìn Bạch Hiểu Phong mỉm cười: “Cậu Phong tìm đến đây chắc hẳn là có việc quan trọng rồi. Anh nói xem, nay anh tìm tôi có việc gì vậy?”

Bạch Hiểu Phong gật đầu nói: “Đi theo tôi, tôi mời cô dùng bữa tối rồi chúng ta từ từ nói chuyện”

Lạc Thanh Du có chút do dự, nhưng vẫn lo lắng ngổn ngang đi theo Bạch Hiểu Phong vào trong xe.

Khi Chiến Hàn Quân quay lại cùng bọn trẻ, anh lướt qua xe của Bạch Hiểu Phong. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở băng ghế sau, ánh mắt Chiến Hàn Quân lập tức tràn ngập băng giá.

“Là chú Phong, mẹ và chú Phong đang hẹn hò!” Thanh An mừng rỡ reo lên.

Thanh Tùng bất mãn nhìn em gái: “Thế thì có gì mà vui”

Thanh An nói: “Chú Phong rất lịch sự với mẹ. Mẹ sẽ rất hạnh phúc nếu cưới được chú ấy Chiến Hàn Quân nhìn chäm chằm Thanh An không nói nên lời. Dùng giọng ác ma đe dọa: “Cháu không sợ bố kế của cháu sẽ hành hạ đứa con gái riêng là cháu bằng cách không cho cháu ăn, không cho cháu mặc, không cho  cháu đi học sao?”

Thanh An kiêu ngạo ngẩng đầu, đảo mắt về phía Chiến Hàn Quân: “Cháu chỉ nghe chuyện mẹ kế hung ác ngược đãi con chồng, chứ chưa bao giờ nghe chuyện bố kế ngược đãi con gái riêng cả.”

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng” Chiến Hàn Quân không cam lòng đáp trả.

Thanh An quả nhiên là một đứa trẻ thông minh với trái tim nhất quán, vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn, cô bé công kích lại anh: “Loại chuyện này chỉ có đại ma vương là chú mới có thế làm được. Chứ chú Phong thì không làm nổi đâu!”

Mặt Chiến Hàn Quân tối sầm lại.

Mặc dù anh trông rất lạnh lùng và khó gần nhưng anh không đến mức đáng sợ như cô bé nói, đúng chứ?

“Đại ma vương, là ai đã đặt biệt danh cho chú vậy?” Chiến Hàn Quân cau mày khó chịu.

Thanh An thì thào nói: “Cháu.”

Chiến Hàn Quân: “Không hổ là con gái của mẹ cháu sinh ra.

Cháu giống mẹ ở chỗ, trông thì hiền lành và tốt bụng nhưng trong lòng lại toàn suy nghĩ đen tối” Chiến Hàn Quân chán nản nói.

Đen như mực!

Chiến Quốc Việt nắm lấy tay bố nói: “Bố ơi, em gái con còn nhỏ, bố đừng chấp nhặt với em ấy!”

Chiến Hàn Quân không muốn tính toán với một cô bé nhỏ, nhưng cô bé này lại quá thông minh, cô bé chính là trở ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi vợ của anh, nghĩ đến đây cũng thấy đau đầu.

Chiến Hàn Quân bực bội đưa ba đứa trẻ về nhà rồi làm mì Ý cho chúng ăn nhưng Thanh An lại tự ý kéo mì Ý trong bát lên rồi kiêu ngạo nói: “Chú à, cháu không thích ăn loại mì khô này.”

Chiến Hàn Quân biết rằng bánh bao nhỏ này đang cố tình chọc tức anh vì anh đã cố tình chia rẽ mối quan hệ giữa cô và chú Phong.

Anh đổ mì từ bát của cô bé vào bát của chính mình, rồi tuyệt tình nói: “Không ăn thì sẽ đói đó nha”

Thanh An ôm con búp bê của mình ngồi trên ghế sô pha đầy oán hận mà xem TY.

Thanh Tùng và Quốc Việt nhìn ông bố trẻ con và cô em gái kiêu ngạo của mình, cả hai đều bất lực lắc đầu, rầu rĩ ngoáy ngoáy tô mì.