Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 320




Chương 320:

Nếu anh phát hiện ra cô vừa lén lút sờ soạng anh, chẳng phải cô sẽ xấu hổ muốn chết hay sao?

Cô ra sức rút tay ra, nhưng anh bất ngờ vòng cánh tay lực lưỡng ra ôm cô vào lòng Cảm anh đặt lên trán cô.

Hành động này chỉ giữa những người yêu nhau mới có phải không nhỉ?

Lạc Thanh Du không dám cử động.

“Đói bụng không?” Vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh mang theo từ tính như khắc vào xương tuỷ cô, mang theo sức quyến rũ không thể chối từ.

Lúc này đã là giữa trưa rồi, chiếc bụng đói của Lạc Thanh Du đã sớm dán sau lưng anh.

Nhưng không hiểu sao cô lại cứ chui vào lồng ngực của anh, không muốn dậy một chút nào.

Cô lắc đầu: “Không đói”

Tuy nhiên, không khí dịu dàng lãng mạn này đã bị phá hủy bởi tiếng cộc cộc đột ngột vang lên, ở dưới lầu, có ai đó đang gõ cửa thì phải, điều này khiến cho Chiến Hàn Quân rất tức giận “Chiến Hàn Quân, anh đi ra cho tôi”

Lạc Thanh Du giật mình chồm chồm bò.

dậy, cô nhanh chóng mặc váy vào Chiến Hàn Quân thong thả ngồi xuống, kéo cô trở lại giường: “Cô ngủ tiếp đi, làm xong bữa sáng tôi sẽ gọi cô.”

Anh trông giống như một chàng tiên cá vậy, cứ đi loanh quanh trước mặt cô.

‘Vóc dáng cao gầy thực sự rất đẹp, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài với tỷ lệ hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.

Anh lấy quần áo trong tủ ra thay, sau đó lại nhìn thấy Lạc Thanh Du đang ngơ ngác nhìn anh khóe môi anh khế nhếch lên *Trông đẹp lắm đúng không?”

Lạc Thanh Du chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết, lấy hai tay tay che mắt lại, xấu hổ đến mức muốn tìm cái hố nào chui xuống.

*Cậu Quân, xin đừng hiểu lâm”

*Tôi nghĩ rằng mỗi bộ phận trên cơ thể tôi, cái gì nên nhìn, cái gì không nên thấy cô đã nhìn thấy hết rồi. Có cần phải tránh hiểu lầm nữa không?”

Lạc Thanh Du hận không cắn đứt lưỡi mình nuốt vào bụng cho xong. Tại sao cô phải đôi co với anh ta làm gì chứ?

Chiến Hàn Quân mặc quần áo vào, quân áo chỉnh tề gọn gàng xong thò nhìn Lạc Thanh Du đang thẹn thùng: “Cô có biết Chiến Hàn Lâm đến đây làm gì không?”

Lạc Thanh Du bỏ cặp mắt đang dán lên người anh, nghỉ ngờ nhìn anh.

Chiến Hàn Quân nở nụ cười tà mị, nhanh chóng rời đi.

Lạc Thanh Du: “..” Tại sao tôi luôn cảm thấy trong mắt người đàn ông này có độc dược nhỉ!

Lòng hiếu kỳ của Lạc Thanh Du được khơi dậy, thừa dịp sau khi anh đi khỏi, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, chọn một bộ quần áo nam tính trong tủ, chỉ là khi đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương thấy biểu cảm trên gương mặt đã hoàn toàn bị che giấu, thế nhưng gương mặt thuần khiết vẫn bị lộ ra. Lạc Thanh Du chết lặng Chiến Hàn Quân giúp cô tẩy trang à?

Vậy thì giờ cô không thế làm Lâm Phương được nữa rồi.

Cô uể oải nhét bộ quần áo nam vào trong tủ, lại chọn một bộ quần áo nữ, mặc đại vào người rồi mở cửa đi ra ngoài.

Ở dưới lầu, ngay khi Chiến Hàn Quân vừa mới mở cửa ra thì thấy Chiến Hàn Lâm đang ướt sũng, bộ dạng nhếch nhác đứng trước cửa, anh ta giận dữ hét lên: “Sao anh mở cửa lâu thế? Em ướt sũng cả người rồi đây này, hất xì…” Chiến Hàn Lâm vừa nói vừa bước vào trong.

“Đến đây làm gì?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi Chiến Hàn Lâm vào tự do như nhà mình, cởi bỏ áo khoác và áo sơ mi ướt đắm.

Chiến Hàn Quân liếc thấy người phụ nữ nhỏ bé đang trốn trên thang cuốn tầng hai.

Anh lạnh lùng nói: “Mặc vào”

Chiến Hàn Lâm nhìn chiếc áo khoác nhỏ từng giọt nước: “Anh có tình người một chút có được không? Quần áo của em ướt như vậy, anh vẫn để em mặc sao?”