Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 478




Chương 478:

Anh bị đánh thức bởi cơn ác mộng kỳ lạ này, đột nhiên ngồi bật dậy, hít vào từng ngụm khí lớn.

Bầu trời phía đông vừa lộ ra một chút ánh sáng Anh không ngủ nữa, rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Nghĩ đến hôm nay phải gặp cô, còn cố ý cạo râu, rửa mặt.

Anh nhất định phải  gặp cô với gương mặt và tinh thần tốt nhất, kẻo cô lại lo lắng cho anh.

Bộ y tế Á Châu.

Lạc Thanh Du đến phòng y tá trưởng từ sớm.

Cô khiêm tốn cẩn thận đứng trước mặt y tá trưởng, cúi người chào hỏi: “Xin giúp đỡ nhiều hơn.” Y tá trưởng ngước mắt lên liếc nhìn đông hồ trên tường, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Những nhân viên khác có thể vừa mới ra khỏi giường, thế nhưng người vợ yêu quý của tổng giám đốc này lại có thể chịu khổ hơn bất kỳ ai.

“Cô đi theo tôi.” Y tá trưởng đã đưa Lạc Thanh Du đến phòng bệnh của ông cụ Nghiêm và giải thích chung về tình trạng của bệnh nhân: “Tay chân bệnh nhân không có sức, hô hấp cũng yếu.

Trước đó được bệnh viện khác chẩn đoán là chứng rối loạn dinh dưỡng, sau này được các chuyên gia trong bệnh viện chúng tôi hội chuẩn mấy lần, chẩn đoán chính xác là rối loạn thể chất nghiêm trọng” Lạc Thanh Du chưa bao giờ nghe nói về chứng rối loạn thể chất. Y tá trưởng giải thích: “Một loại rối loạn thần kinh, loại bệnh này có liên quan đến cảm xúc lo âu của bệnh nhân.

Có điều, người nghiêm trọng giống như ông ấy hình như là người đầu tiên, bệnh nhân thiếu động lực sinh tôn!” Hốc mắt Lạc Thanh Du ửng đỏ, nức nở nói: “Tôi biết rồi!”

“Nếu như chỉ đơn thuần là chướng ngại về cơ thể, lúc đầu bệnh cũng không nặng như thế. Có điều chướng ngại về tâm lý lo âu của bệnh nhân mới là khó điều trị, cho nên khi chăm sóc bệnh nhân, cô phải lấy tâm lý làm chủ đạo.”

“Vâng” Lạc Thanh Du ghi nhớ từng điều vào trong lòng.

*Còn nữa, để phòng ngừa cơ bị teo, mỗi ngày đều phải tiêm thuốc dinh dưỡng vào bắp thịt.

Lạc Thanh Du ngẫm nghĩ, nói: “Y tá trưởng, hôm nay có thể dạy tôi làm thế nào để tiêm thuốc giúp ông ấy được không?” Cô muốn giúp đỡ ông, để ông có thể nhanh chóng đứng lên.

Y tá trưởng đưa kim cho cô, chỉ vào mu bàn tay nổi gân xanh của ông cụ: “Cô có muốn giúp ông ấy thay kim không?” Lạc Thanh Du cẩn thận từng ly từng tý lấy đi băng dính trên mu bàn tay của ông nội Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, có người hô to: “Y tá trưởng đâu? Mau gọi cô ấy đi, tổng giám đốc bị bệnh, lập tức sắp xếp một phòng cho tổng giám đốc?” Y tá trưởng và Lạc Thanh Du bị dọa đến vẻ mặt biến sắc.

Hai người vội vàng chạy ra ngoài, thấy một vài y tá đang đẩy xe phẫu thuật cho tổng giám đốc.

“Chuyện gì vậy?” Y tá trưởng đuổi theo dò hỏi. Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen3.one

“Tổng thống bị dị ứng với rượu. Ngài ấy cần phải nhập viện để theo dõi trong vài ngày” “Thu xếp vào khu VIP ngay lập tức!” Y tá trưởng ngoái đầu lại liếc nhìn Lạc Thanh Du đầy ẩn ý.

“Cô đi cùng tôi.” Lạc Thanh Du gật đầu: “Vâng.” Khu VỊP.

Khi y tá trưởng và Lạc Thanh Du bước vào, mấy vị bác sĩ sau khi chẩn đoán liền hết sức đặn dò y tá trưởng: “Mặc dù lần này bệnh dị ứng của tổng giám đốc là nhẹ, nhưng xét thấy mấy lần trước tổng giám đốc bị dị ứng đều sẽ lan tới cả cơ quan khác, mọi người không thể phớt lờ, chỗ này phải có người trông nom hai mươi bốn tiếng, tuyệt đối không được rời khỏi” Y tá trưởng lo lắng gật đầu: “Được” Lạc Thanh Du nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch vì bị di ứng vẫn tỏa ra vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ ta đây độc tôn, tự cao tự đại.

Lạc Thanh Du thật muốn đánh cho anh một trận, biết rõ mình bị dị ứng với cồn, vì sao còn muốn uống rượu?

Sau khi bác sĩ rời đi, Chiến Hàn Quân chậm rãi mở mắt.

Sâu trong đôi mắt là một tia xảo trá.

“Tôi khát nước, em đi lấy cho tôi đi” Anh nhìn Lạc Thanh Du, yếu ớt nói.

Lạc Thanh Du lập tức đi lấy cho anh một cốc nước lọc, quay lại đưa cho anh Chiến Hàn Quân nhìn cô: “Tôi không có sức, em đút cho tôi.” Lạc Thanh Du lại kê chén nước đến bên miệng anh!

Trong lòng suy nghĩ, cái tên này ngã bệnh, sao lại phiền phức thế?

Bình thường không phải chỉ chưng ra cái mặt “mọi việc không cần giúp” sao?

Lúc Chiến Hàn Quân uống nước, ánh mắt tịch mịch lại sắc bén khóa chặt trên mặt Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du quay đầu đi chỗ khác, không muốn để anh thấy được gương mặt xấu xí của mình, chỉ sợ anh sẽ ghét bỏ mà dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô.