Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 50




Sau khi bé Tùng chạy ra khỏi Á Châu, cậu lập tức gọi điện thoại cho Chiến Quốc Việt, đồng thời giải thích cho Chiến Quốc Việt từ đầu đến cuối tình huống bố và mẹ tranh giành cậu.

Nói xong, cậu lo lảng hỏi ý kiến của Chiến Quốc Việt: ‘Chiến Quốc Việt, cậu nghĩ tớ nên làm gì bây giờ? Hình như mẹ đã nhận ra tớ, chắc mẹ nghĩ tớ bị bố đoạt mất rồi, mẹ sẽ rất đau lòng.”

Chiến Quốc Việt suy nghĩ một chút nói: “Đối trở lại.” Bé Tùng mãi một lúc mới hiểu ra được ý tứ của Chiến Quốc Việt: ‘Ý cậu là hai người chúng ta đổi lại thân phận?” *Ừ. Chỉ có như vậy, bố mẹ mới không nghỉ ngờ: Chiến Quốc Việt nói.

Bé Tùng nói: “Hiện tại chỉ có thể là như vậy.

Vậy mình lập tức trở về khu Thanh Hà, cậu trở về Hải Thiên” “Được.” Trong khi hai đứa trẻ âm mưu thay đổi thân phận của mình, cả Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du đều rơi vào cảnh mất mát lớn.

Lạc Thanh Du nghĩ cô mất bé Tùng mãi mãi Mà Chiến Hàn Quân cũng rất thất vọng với Chiến Quốc Việt: Trong lòng Chiến Quốc Việt, bố ruột còn chẳng bằng mẹ ruột mới xuất hiện vài ngày.

Chiến Hàn Quân gọi cho Lạc Thanh Du trước, ngay khi Lạc Thanh Du nhận điện thoại, giọng nói uy nghiêm của Chiến Hàn Quân đã xuyên qua màng nhĩ cô: “Lạc Thanh Du, trong vòng một giờ, cô phải đưa Chiến Quốc Việt trở lại cho tôi” *Cái gì? Không thấy Chiến Quốc Việt đâu?” Lạc Thanh Du nghe tin này không khác nào.

tin dữ động trời, tất cả sự đoan trang và tao nhã của cô đều bị tin tức đứa trẻ mất tích làm bay biển.

Cô mảng Chiến Quốc Việt: ‘Anh vứt con, bây giờ còn hỏi tôi. Tôi còn muốn hỏi anh, thẳng bé đi đâu đấy?” Chiến Quốc Việt đưa loa điện thoại ra xa tai, giọng nói tức giận của Lạc Thanh Du giống như tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, rất nhanh chôn vùi.

Lạc Thanh Du nhanh chóng hoàn hồn, không phải Chiến Quốc Việt mất tích, mà là Thanh Tùng của cô.

Bé Tùng tuy còn nhỏ nhưng từ nhỏ đã quen ở bên ngoài, nhất định sẽ tìm đường trở lại khu đô thị Thanh Hà Nghĩ đến đây, dường như Lạc Thanh Du được uống thuốc an thần.

Lại bất an vì tiếng gầm thất lễ của mình với Chiến Hàn Quân.

Dẫu sao, Chiến Hàn Quân từ nay còn có thêm một thân phận nữa: Cấp trên của cô “Ngài Quân, anh đừng quá lo lắng. Có lẽ thắng bé ra ngoài chơi, một lát nữa sẽ về nhà” Lạc Thanh Du quất phắt sang thái độ cứng cỏi, an ủi tổng giám đốc.

Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói: “Chiến Quốc Việt chưa bao giờ ra ngoài một mình!” “Mặc dù Chiến Quốc Việt chưa ra khỏi nhà nhưng thằng bé rất thông minh. Nó đã xem qua rất nhiều bản đồ trò chơi, tôi tin thằng bé sẽ không bị lạc.”

Chiến Hàn Quân không muốn nghe Lạc Thanh Du nói nên cúp điện thoại, ra lệnh cho Quan Minh Vũ ngay lập tức phái người đi tìm Chiến Quốc Việt.

Chỉ có điều, không có tin tức gì Buổi tối, Chiến Hàn Quân trở về biệt thự, bất lực xoa trán.

Chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi xổm bên cửa, không phải là Chiến Quốc Việt sao? “Chiến Quốc Việt” Chiến Hàn Quân bước tới, ôm chặt Chiến Quốc Việt vào lòng.

Chiến Quốc Việt không nhúc nhích, cứng ngắc để cho bố ôm.

“Con đã đi đâu?” Chiến Quốc Việt vẫn im lặng. Chỉ là cặp mắt sáng ngời như sao sa nhìn chằm chăm vào bố, đáy mắt ẩn tia áy náy.

Chiến Quốc Việt nhận ra Chiến Quốc Việt hôm nay trầm mặc lạ thường, buồn bực nhìn cậu.

Hai ngày trước Chiến Quốc Việt chẳng phải rất sôi nổi và vui vẻ sao? Tại sao hôm nay nó lại thay đổi thành đáng vẻ lầm lì trước đây? Chẳng lẽ lại do Lạc Thanh Du? Chiến Hàn Quân có cảm giác “thành cũng một người, mà bại cũng do một người”, đúng là “Có phải con đi tìm Lạc Thanh Du không?” Anh hỏi.

Chiến Quốc Việt gật đầu.

Chiến Hàn Quân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chiến Quốc Việt yếu ớt thở dài. Anh cho rằng chỉ cần có bố là đủ với Chiến Quốc Việt. Nhưng anh không ngờ khi Lạc Thanh Du trở về, thế giới của anh liền sụp đổ Chiến Hàn Quân mở cửa, kép bàn tay nhỏ bé của Chiến Quốc Việt đi vào. Anh ngồi trên sô pha ôm Chiến Quốc Việt ngồi đối diện, quyết định mở lòng nói chuyện với Chiến Quốc Việt.

*Thích Lạc Thanh Du?” Chiến Quốc Việt gật đầu “Có thể nói cho bố biết tại sao con thích cô ta không?” Chiến Hàn Quân tò mò, chính xác thì Lạc Thanh Du đã dùng cách gì đế lấy lòng thẳng bé.

Suốt năm năm qua, những người phụ nữ tiếp cận anh ta dùng trăm phương ngàn kế, thậm chí đọ tài chính, trình diễn xuất, chỉ đế lấy lòng Chiến Quốc Việt, nhưng đều thất bại.

Chiến Quốc Việt nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ đáp án cho câu hỏi này.

“Đối tốt với con” Chiến Quốc Việt nói Tuy không giỏi diễn đạt nhưng cậu có một đôi mắt tinh anh, thấu suốt.

Lạc Thanh Du thật lòng đối tốt với cậu: cô ấy là người duy nhất không để ý gì, ôm lấy cậu lúc cậu nổi điên, bất chấp việc mình bị thương.

Chiến Hàn Quân đưa tay ôm Chiến Quốc Việt, đứa trẻ này thiếu thốn tình thương của mẹ, có một người phụ nữ đối xử với mình một chút cũng rất sẽ cảm kích rớt nước mắt.

Đây không phải là một hiện tượng tốt lành gì! “Chiến Quốc Việt, ngày mai là cuối tuần, bố gọi cô Hoài An đến nhà chơi. Cô ấy là người bố thích, con phải thân thiện với cô ấy, biết không?” Chiến Quốc Việt cảm thấy đã đến lúc phải tìm một người mẹ kế cho Chiến Quốc Việt Anh tin Bạch Hoài An hiền lành, dịu dàng, so với Lạc Thanh Du càng dễ được Chiến Quốc Việt chấp nhận hơn. Chỉ cần thẳng bé cho Bạch Hoài An một cơ hội.

“Bố không thích cô ta” Chiến Quốc Việt đột nhiên quảng ra một câu.

Chiến Quốc Việt hơi giật mình, anh quả thật không thích Bạch Hoài An, nhưng Bạch Hoài An là người thích hợp nhất với anh.

Thanh mai trúc mã, biết gốc biết rẽ. Anh không có thời gian và sức lực đế vun đắp một mối quan hệ mới với một người phụ nữ xa lạ. Bởi vì anh ấy biết tình yêu của mình đã chết.

“Trẻ con thì biết cái gì?” Chiến Quốc Việt dở khóc dở cười.

Chiến Quốc Việt rất nghiêm túc nói: “Lúc say bố sẽ gọi tên một người phụ nữ. Cô ấy tên là Nghiêm Linh Trang” Chiến Hàn Quân sững sờ.

Sáu năm nay, tình cảm của anh đối với Nghiêm Linh Trang không hề nhạt đi một chút nào, ngược lại càng ngày càng trở nên êm dịu như một loại rượu ngon “Nếu bố kết hôn với Nghiêm Linh Trang, con sẽ đồng ý” Chiến Quốc Việt bỗng nhiên nói.

Chiến Hàn Quân đột nhiên thở dài, quẹt mũi Chiến Quốc Việt: “Cô ấy sẽ không bao giờ trở lại” Chiến Quốc Việt đực mặt.

Chiến Hàn Quân nói: “Ba cưới cô Hoài An, cô Hoài An sẽ rất tốt với con.” Chiến Quốc Việt lắc đầu tỏ vẻ kháng cự. “Bố và cô ta sẽ có con riêng, đến lúc đó sẽ đối xử tốt với con của hai người”