Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 510




Chương 510

Vì chính nơi đây, cô không cẩn thận làm vỡ một cái lắc tay bằng đá Chalcedony tượng trưng cho cát tường như ý. Sau đó cô ngồi sụp xuống khóc nhè, khi đó cô còn nhỏ, buồn cười sẽ cười, muốn khóc sẽ khóc, không đoái hoài đến vẻ mặt bối rối của Chiến Hàn Quân, một người đã trưởng thành.

Anh dỗ dành cô như dỗ bà cụ non nhưng cô cứ ngây thơ khóc mãi “Linh Trang, em phải ngoan, đồ bị vỡ rồi thì thôi, anh sẽ mua cho em cái khác nhé. Vê nhà với anh đi?”

“Em không muốn. Dây chuyền này là mẹ tặng cho em, mẹ nói có sợi dây chuyền này thì tình duyên của em sẽ thuận lợi. Nhưng em đã làm vỡ nó rồi, có nghĩa là tình yêu của em sẽ không trôi chảy. Hu hu hu..”

“Mê tín”

Cuối cùng, Chiến Hàn Quân vét sạch tiền trong thẻ của anh để mua cho cô một sợi dây chuyền ngọc thạch có giá trên trời: Nước Mắt “Thiên Sứ, cô mới thôi không khóc nữa.

Đó là sợi dây chuyền ngọc thạch duy nhất anh tặng cho cô. Sau này, anh không còn tặng cô bất kỳ món nữ trang ngọc thạch nào nữa.

Cô xem nước mắt thiên sứ như báu vật, sợ sẽ làm hỏng nó, thậm chí còn tốn một số tiền khá lớn để làm lớp phủ thiên nga đen ở bên ngoài mặt.

Cô chỉ đeo sợi dây thiên nga đen này khi tham dự những buổi tiệc quan trong.

“Cô gái, mua dây chuyền cát tường như ý đi, chất ngọc thượng đẳng, cô muốn xem hàng không?”

Lạc Thanh Du bị giọng của người buôn bán thu hút, không kiềm lòng được quay đầu lại. Cô thấy một sợi dây chuyền bằng đá Chalcedony được đặt trong tủ trưng bày. đừng nha

Ngọc trắng như sữa được viền một lớp bạc, bốn từ cát tường như ý được khắc bằng bạc và có cả hoa văn hoa hướng dương vô cùng xinh đẹp.

Lạc Thanh Du rất vui vì sợi dây chuyền này giống hệt với cái trong ký ức của cô.

“Cô gái, mua không?” Người bán hàng hỏi.

Lạc Thanh Du cười tươi như hoa nhưng chỉ lắc đầu: “Nhờ anh bảo quản nó giúp tôi nhé?

Sau đó cô cười rực rỡ bỏ đi.

Sợi dây chuyền đá Chalcedony đó khiến †âm trạng của cô bỗng trở nên vui vẻ như thể đã hóa giải được lời nguyên rủa lâu năm kia.

Dọc đường đi, cô chiêm ngưỡng vô số hàng hóa bên trong cửa hàng. Khi đi tới cửa hàng cuối cùng của cầu mái che, cô mới sực nhớ ra mục đích đến cầu mái che của mình.

Lúc này cô huy động đầu óc để tìm người, vừa khéo thấy một người đàn ông đang ngồi cúi đầu dán màn hình trong cái sạp có mái che mới vừa được dựng lên.

Khách hàng vây quanh anh nhưng anh chỉ tập trung dán màn. Anh vùi đầu rất thấp, cộng thêm vành mũ lưỡi trai khá lớn gần như che kín cả gương mặt anh.

Tuy anh ngồi nhưng có thể nhìn ra được anh có dáng người rất cao, phải nói tỷ lệ vóc người rất hoàn hảo.

Lạc Thanh Du lấy chiếc điện thoại mới cóng ra. Đây là điện thoại di động Chiến Hàn Quân đưa cho cô và chưa được dán màn hình.

Cô đưa điện thoại di động đến tới trước.

mặt của anh. Chiến Hàn Quân nhìn vào điện thoại di động của cô… tay hơi sững lại Lạc Thanh Du thấy động tác anh không thành thạo lắm thì tinh nghịch chế nhạo: “Anh trai, anh cần phải nâng cao kỹ năng dán màn hình đó nha”

Chiến Hàn Quân mỉm cười một cách thản nhiên.

Anh nhanh chóng dán xong cho khách.

Đến lượt Lạc Thanh Du dán màn điện thoại thì trong sạp che chỉ còn lại một mình cô.

Cô tùy ý ngồi trên chiếc ghế vuông bên cạnh vừa nghiêm túc nhìn anh dán màn mình vừa trò chuyện với anh.