Gõ Ba Tiếng, Nói Yêu Em

Chương 19




Tôi luôn cảm thấy lo sợ, sợ em nghĩ tôi tiếp cận các cô gái khác đều có mục đích không tốt.

"Chị không có như vậy." Tôi nói, đỏ mặt sờ vết cắn của em trên mu bàn tay.

Em đang cúi đầu hút cốc trà sữa, nhướn mày nhìn tôi. "Hửm, tự dưng nói cái gì đấy? Đưa tay đây em xem nào."

Quán trà sữa vắng vẻ, trên tầng hai chỉ có mình tôi và em.

"Mẹ bảo dạo này em hay làm khùng làm điên, chắc phải đá em ra khỏi nhà mới được." Em áp bàn tay của em vào tay tôi, đôi mắt cười chớp chớp, "Ngón tay chị Trang dài thật."

"À, trước giờ làm việc vất vả, nên tay chân không có được đẹp..."

"Em thích bàn tay chai sạn như vậy. Cảm giác an toàn lắm."

Tôi đỏ mặt, trong lòng lâng lâng hạnh phúc vì được em mân mê trên da thịt. Mà em cũng không có ý buông ra, vừa cầm tay tôi vừa lướt facebook, thi thoảng cúi đầu uống cốc trà sữa trên bàn. Tôi vội nhấc cốc trà sữa lên, để gần miệng em hơn.

"Chị Trang." Em đột ngột gọi.

"Ừ?"

"Tuần sau mười bốn tháng bốn là Valentine Đen dành cho người độc thân đấy."

"Còn vậy nữa hả?"

Em bĩu môi, chống cằm nhìn tôi, "Chị chưa nghe bao giờ à? Em với chị đều độc thân đó, hôm ấy em qua chỗ chị nha."

"Qua chỗ chị nhiều, sếp Hạnh không nói gì hả?" Tôi dè dặt hỏi.

"Em thích là được. Em lớn rồi."

Có lẽ trông tôi có vẻ ngập ngừng, em lườm lườm tôi, bảo: "Không thích em qua chứ gì? Phải thôi, em có giống chị Phương đâu mà."

"Lại nghĩ lung tung rồi. Chị không có mà."

"Dạo này chị còn liên lạc với chị ta không?"

Thật ra thi thoảng Phương vẫn nhắn tin, gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi. Thật sự không giống như lúc trước, cô ấy luôn bỏ mặc tôi dù ốm đau thế nào, đâm ra tôi không quen được, chỉ trả lời đại khái.

"Vẫn còn, nhưng chỉ là bạn bè hỏi han bình thường thôi." Tôi thành thật đáp.

"Hừ, đưa điện thoại của chị cho em."

"Làm gì vậy?"

Tôi đưa điện thoại của mình cho Lan Nhi, tò mò nhìn xem em làm gì.

Hóa ra em đang đọc tin nhắn của tôi với Phương. "Sao chị cứ phải trả lời vậy? Chị có biết càng trả lời người ta thì người ta sẽ nuôi hi vọng quay lại không? Lại còn dịu dàng như vậy, ai mà chịu nổi?" Em rất khó chịu ấn bụp bụp trên màn hình điện thoại của tôi, cuối cùng xóa luôn tin nhắn, xóa cả số điện thoại của Phương, thậm chí còn chặn cô ấy trên facebook nữa.

"Có cần đến mức vậy không? Dù sao thì vẫn làm bạn bè được mà?"

Em đương nhiên không hài lòng, lườm tôi một cái. "Cần. Giả dụ là chị bị đá, mỗi ngày nhắn tin đến cô ta đều trả lời, đều quan tâm, thì chị có nuôi hi vọng về việc quay lại từ đầu hay không hả?"

Tôi cứng họng, cảm thấy em nói cũng hợp lý.

Nhìn em một chút, lòng đột nhiên buồn bã.

Em đối với tôi như vậy, cũng có phải là đang cho tôi một chút hi vọng, mộng tưởng về mối quan hệ tiến tới trong tương lai hay không?

Em không thích con gái, đối với tôi tình cảm không hề hơn kém một người bạn thân. Em kiểm soát tôi cũng vậy, chỉ đơn giản là tính sở hữu cao, chứ không phải vì tôi ở bên cô gái khác mà em ganh tị.

Cứ như vậy bên em, nhìn em rời khỏi vòng tay mình, hạnh phúc bên một người đàn ông khác, liệu tôi có làm được không?

Ngày mười bốn tháng bốn rơi vào cuối tuần, em gọi cho tôi, nói rằng đang trên đường đến.

"Ừ, vậy chị chuẩn bị quần áo rồi xuống luôn." Tôi vừa mở tủ quần áo lựa đồ vừa giữ điện thoại nói chuyện với em, "Được rồi mà, chị mặc váy em mua. Vậy chị tắt máy đã nhé."

Hôm nay em đòi cả hai mặc váy đi chơi, nên chúng tôi sẽ bắt taxi đến chỗ ăn chứ tôi không lái xe đến đón em như mọi khi nữa.

Chừng năm phút sau, chuông cửa vang lên. Tôi kinh ngạc, không nghĩ em lại tới nhanh đến vậy.

"Đợi chị một chút, chị ra ngay." Tôi mặc lại chiếc áo phông, vội vội vàng ra mở cửa.

Chuông cửa vang lên liên tục, thực sự mất kiên nhẫn.

Không ngờ người bên ngoài lại là Phương.

Thật lâu rồi không gặp, nhìn em tiều tụy, gầy đi trông thấy.

Tôi mở to mắt nhìn cô ấy, không giấu nổi kinh ngạc. "Phương à? Sao em lại đến đây?"

Phương không đáp, đẩy cửa bước vào nhà. Nhưng chỉ được vài bước chân, cô ấy liền ngã vào lòng tôi.

Một mùi rượu nồng nặc sộc vào cánh mũi.

"Em uống rượu đấy hả?" Tôi nhăn mày, vội vàng đỡ lấy cơ thể Phương. "Có chuyện gì mà uống say đến mức này vậy?"

Cô ấy ngẩng mặt nhìn tôi, đôi mắt hoe đỏ ngập ánh nước. "Chị ghét em đến thế sao? Chị chặn hết mọi liên lạc với em, chị không còn cần em nữa đúng không?"

Tôi ngẩn người. Ra là vì việc này...

"Nằm xuống nghỉ chút đã nhé. Em đang say, đừng đi lại lung tung nữa."

Nhưng cô ấy bướng bỉnh không chịu, nhất định ép tôi đáp lời. "Chị nói đi, sao chị có thể tuyệt tình đến như vậy? Không phải chị rất yêu em hay sao? Chỉ vài tháng mà chị đã thay đổi đến vậy..."

Phương gào khóc, khóc thật sự rất thương tâm.

"Chuyện của chị với em đã là quá khứ rồi, Phương à." Tôi thở dài, lấy tay lau nước mắt cho cô ấy.

"Chị còn yêu em, đúng chứ?"

Nhìn cô ấy như vậy, trong lòng tôi không tránh được xót xa.

"Chị xin lỗi." Tôi cúi đầu, không dám nhìn tới em.

Phương bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ tôi. Hơi rượu sát gần, cô ấy kiễng chân, mạnh bạo hôn lên môi của tôi.

Đây là điều mà tôi không thể ngờ được.

Vội vã nghiêng đầu né tránh, tôi hốt hoảng đẩy em ra khỏi mình. "Phương, đừng như vậy. Chúng ta đã kết thúc rồi..."

Còn chưa dứt lời, Phương lại tiến tới cướp lấy môi tôi.

"Hai người đang làm cái gì vậy?!"

Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi sững sờ vội đẩy Phương ra.

"Tôi hỏi, các người đang làm cái gì?"

Lan Nhi xuất hiện ở ngưỡng cửa, gương mặt em trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng xen lẫn phẫn nộ nhìn tôi.

"Không phải, Nhi à. Nghe chị nói..."

Tôi lắp bắp nói không nên lời, chân tay run lên muốn níu lấy em. Nhưng em đã lùi lại phía sau một bước, ghê tởm lắc đầu. "Tôi đi đây, hai người vui vẻ tiếp đi."

Dứt lời, em xoay lưng chạy đi.

"Nhi, Nhi à. Chờ chị."

Tôi hốt hoảng định đuổi theo, nhưng cánh tay lại bị Phương giữ lấy. "Lại là con bé đó? Hai người là gì của nhau? Sao dám giấu diếm sau lưng em?"

"Buông chị ra." Tôi run rẩy đáp, lòng bàn tay đã lạnh ngắt.

"Không, chị nói đi."

"Chị xin lỗi, lúc khác nói sau."

Tôi gạt tay của Phương, nóng nảy chạy ra khỏi nhà.

"Nhi, chờ chị. Không phải như vậy đâu."

Đuổi kịp em ở ngay trước cổng chung cư, nắm lấy bàn tay lành lạnh của em, nhưng lại bị em thô bạo đẩy một cái.

"Buông tôi ra." Nước mắt thấm đẫm gò má em, em phẫn nộ gắt lên, "Chị với cô ta cứ tiếp tục cái mối quan hệ kinh khủng của các người đi. Chị không biết nhục nhã à? Hay chị không có tự trọng? Cô ta đã ngủ với thằng đàn ông khác chỉ vì tiền, vậy mà chị vẫn ôm hôn được loại đàn bà đó sao? Ghê tởm, tôi ghê tởm các người. Cút hết đi!"

"Nhi, chị xin em. Chị không có như vậy."

Tôi bất chấp những người xung quanh đang nhìn mình chỉ trỏ, hoảng hốt ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật của em vào lòng. "Chị với Phương thật sự không còn gì hết. Chị nói thật, em phải tin chị."

Em ra sức đẩy tôi, giống như là một loại rác rưởi bẩn thỉu. "Đừng có đụng vào tôi." Em gằn giọng quát.

Tôi vẫn cố chấp giữ lấy tay em, chỉ sợ lúc này buông ra sẽ không bao giờ còn cơ hội được chạm tới.

Chát.

Bên má đau điếng, em vung tay tát tôi thật mạnh. Tôi sững sờ nhìn vào đôi mắt ngập nước của em, tâm như hóa lạnh.

"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, đồ xấu xa."

Em nói rồi liền gạt nước mắt, không thèm nhìn tôi lấy một cái mà xoay lưng bỏ đi.

"Nhi."

Tôi nghe mình gọi, bước chân theo sau lưng em. Cuối cùng vẫn không còn tự trọng, một lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em mà giữ lại.

Em không vùng vẫy, nhưng cũng không quay lại nhìn tôi.

"Nhi à, chị biết em thực sự ghê tởm loại người như chị. Chị cũng biết bản thân mình không xứng để ở bên em như một người bạn tri kỷ... Nhưng những dịu dàng của chị, chỉ dành cho mỗi một mình em thôi. Chị từng nói, chị chỉ như vậy với người mình yêu, em có nhớ không em?"

Bả vai em run lên kịch liệt, tôi cũng nghe thấy giọng mình lạc hẳn đi.

"Người chị yêu, là em." Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra, và cũng có thể bật khóc cho chính tình cảm đơn phương không chút hi vọng của mình. "Chị yêu em, Nhi à."